Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 165: Mất Tự Do

Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:01:49
Lượt xem: 22

Năm trước trong nước còn chưa có khái niệm đăng kí công ty, các nhà máy không hoạt động kinh doanh khó có thể nhận được các chứng chỉ liên quan. Một lý do khác là các công ty đăng ký tại Hồng Kông có thể được hưởng nhiều chính sách phúc lợi hơn.

Những ngày đầu mới hợp tác, họ không có nhiều tiền, không thể tiêu xài bừa bãi nên đã cho thuê những khu nhà trống với giá bèo bọt.

Ban đầu họ chỉ biết thông tin về Hong Kong qua môi giới trung gian, cũng thuê người kiểm tra nhưng cả hai không đích thân đến Hong Kong khảo sát, mà ngay cả đăng kí công ty cũng là tìm người làm thay đấy.

Khi đó, có bên môi giới đề nghị bọn hắn bán bia mộ.

Mộ bia ở Hồng Kông có thị trường rất hơn, là ngành sản xuất mang lại lợi nhuận rất cao.

Nguyên liệu cho một tấm bia mộ chỉ vài chục đồng, nhưng sau khi khắc chữ, qua tay rồi chuyển về Hồng Không nó sẽ biến thành ba đến năm trăm đồng. Loại được chế tác tinh xảo thậm chí còn được bán với giá mấy ngàn đô. Nhưng Hàn Lặc cảm thấy nghề này không lâu dài, không có hàm lượng kỹ thuật, năng lực cạnh tranh quá yếu, dù có kiếm tiền cũng không làm được bao lâu.

Anh cũng không có hứng thú.

Sau đó, Hàn Lặc khảo sát hơn nửa năm, cuối cùng cùng Thẩm Mãnh thương lượng mấy lần, đem ánh mắt tập trung vào tổng đài điện thoại điều khiển tự động HAX.

Tổng đài điện thoại là cái gì? Nói một cách thông tục, chính là hai bệ điện thoại cần có đầu nối để giao tiếp bằng giọng nói không bị cản trở.

Tỷ lệ sử dụng điện thoại trong nước không cao, không chỉ phí lắp đặt ban đầu cho mỗi chiếc điện thoại có giá trên trời, mà đến khi thanh toán tiền còn phải sắp xếp thông số, có khi còn phải đợi đến ba tháng, lâu hơn nữa là nửa năm, một năm. Có người lắp đặt điện thoại sớm, còn phải đến bộ phận viễn thông để bí mật tặng quà và xử lý nguyên nhân là do công tắc không có cổng phụ và không thể hỗ trợ thêm cuộc gọi.

Mà tổng đài điện thoại điều khiển tự động HAX hiệu quả cũng không tệ lắm, nó có thể được sử dụng cho 20 hoặc 30 điện thoại. Hiện nay, nó rất phổ biến trong các trường học, bệnh viện và hầm mỏ.

Do đó, bọn họ đã ký một thỏa thuận cung cấp hàng với Hồng Kông vào tháng 8 và nó mới được đưa ra vào tháng 9. Các phản hồi đã sớm trở lại và rất được hoan nghênh trên thị trường.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, đã thu vào 10 vạn.

Hai người mừng rỡ như điên, cũng bắt đầu suy nghĩ làm sao để làm được lâu dài.

Đầu tiên phải chiêu binh mãi mã, dùng công nhân kỹ thuật làm chủ.

Dù sao tiêu thụ giùm cánh cửa thấp, nhu cầu tài chính không lớn, bất kỳ ai có tiền dư dả đều có thể tham gia vào để chia một chén canh, phiền toái nhất chính là, Hồng Kông bên kia không muốn ký cho một đại lý duy nhất, sản lượng của bọn hắn còn rất ít, điều này đồng nghĩa với việc nếu có quá nhiều người tham gia thì rất dễ rơi vào tình trạng không cung cấp được hàng.

Càng nghĩ, Hàn Lặc càng cảm thấy tự mình làm thì tốt hơn.

Khi nhập hàng, cũng đồng thời nhập linh kiện và thuê thợ có tay nghề cao về tự lắp ráp cải tiến, như vậy sẽ không dễ dàng bị người ta nắm cổ.

Anh cùng Thẩm Mãnh đều là người lôi lệ phong hành (*quyết định nhanh chóng), nói làm liền làm.

Thẩm Mãnh trong khoảng thời gian này càng bận đến chân không chạm đất, so ra, Hàn Lặc xem như lười biếng. Anh mỗi sáng sớm sáng sớm đều cùng vợ ra cửa buổi chiều còn đến trường đón cô về nhà, buổi tối còn có nhẹ nhõm vui sướng sống về đêm.

Mà Thẩm Mãnh thì sao, liền thảm rồi.

"Mãnh tử, hôm nay không cho con đi ra ngoài ah, mẹ đã hẹn người ta đi uống trà ở phòng trà bốn mùa rồi, nếu con chạy, về sau đừng nói con là con của mẹ nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-165-mat-tu-do.html.]

Mẹ Thẩm đã không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến liền không thể ngừng được.

“Con còn lớn tuổi hơn Hàn Lặc đấy, nó cũng đã có vợ, mẹ đến bóng dáng con dâu còn chưa thấy, con lớn lên cũng không khó nhìn ah, sao vẫn không tìm được đối tượng vậy?”

Thẩm Mãnh bất đắc dĩ: "Mẹ! Đó là con không muốn tìm."

Phụ nữ rất vướng bận ah, chuyện này cũng phải dỗ, chuyện kia cũng phải dỗ lại còn lề mà lề mề.

Thấy Hàn Lặc cưới vợ đã rõ, giống như bị cột một cái dây thừng trên cổ vậy, người lại như cái đồng hồ báo thức, vừa đến năm giờ đã nhất định phải về nhà, đây không phải cưới vợ, đây là lấy tổ tông!

Đánh mất tự do ah! !

Mẹ Thẩm ghét bỏ mà nhìn hắn: “Được rồi, đừng có dát vàng lên mặt, chỉ là chưa tìm được người mình muốn mà thôi.”

"Con nói một chút, con muốn làm gì mẹ và ba con cho tới bây giờ cũng chưa từng xen vào đúng không? Vậy có phải con cũng nên thỏa mãn tâm nguyện của mẹ và ba con không, chúng ta nhiều tuổi như vậy rồi, chỉ muốn ôm cháu trai cháu gái, chúng ta cũng không có suy nghĩ trọng nam khinh nữ, con sinh con trai hay con gái đều được, dù là sinh ra Na Tra chúng ta cũng nhận hết.”

Thẩm Mãnh bật cười: "Mẹ, Na Tra đâu thể muốn sinh là có thể sinh chứ!"

"Nói lời vô dụng làm gì, tranh thủ thời gian thay quần áo đi, nếu con dám chạy, xem mẹ xử lý con như thế nào."

Thẩm Mãnh không có cách nào khác, nghĩ thầm lát nữa đi qua chiếu lệ là tốt rồi. Đợi đến lúc đến phòng trà bốn mùa nhìn thấy người, hắn kinh ngạc đến nỗi hớp trà vừa vào đã phun ra ngay tại chỗ.

"Sao lại là chị?"

Phó Oánh đi đến ngồi xuống đối diện hắn.

Tư thế ngồi ưu nhã, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn nhu, nhỏ nhẹ nói: "Trong nhà an bài đấy, như thế nào, nhìn thấy tôi rất thất vọng sao?"

Ánh mắt Thẩm Mãnh chớp lên, trên mặt cũng mang theo nụ cười: "Sao có thể ah, đây không phải là do không nghĩ tới người xem mắt với tôi là chị ư, chị Phó Oánh, Phó Kha nói chị làm giáo viên tiểu học, thế nào rồi, đã thích ứng chưa?"

Chị Phó Oánh. . .

Nghe cách xưng hô này, khoé miệng Phó Oánh run rẩy hai cái.

Cô ta lập tức cúi đầu, lông mi run rẩy, Thẩm Mãnh ngồi đối diện chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn hoắt của cô ta.

Người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy thương tiếc, không cần cô ta chủ động tố khổ đã muốn ra tay hỗ trợ.

Đáng tiếc ngồi đối diện cô ta chính là Thẩm Mãnh.

Nếu như nói Hàn Lặc đối với phụ nữ nhìn như không thấy vì xuất phát từ cảm giác buồn nôn đối với Đàm Mỹ Phân, như Thẩm Mãnh chỉ là đơn thuần cảm thấy phụ nữ vướng bận, nhưng hắn không bao giờ thể hiện điều này, và những người không biết hắn thậm chí còn nghĩ hắn là một quý ông đối với phụ nữ.

Loading...