Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 139: Gieo Gió Gặt Bão

Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:38
Lượt xem: 63

Không nói đến giao tình giữa hai nhà Tưởng Túc.

Nói riêng chuyện hai người phát sinh quan hệ này, Tưởng Lục có vấn đề, con gái không liên quan gì sao? Trước lúc con bé đi Thanh Xuyên, không biết Tưởng Lục có đối tượng sao? Nào có chuyện không thuận ý liền đem người ta bức đến đường cùng.

"Nói đến nói đi, giữa con và Túc Miểu, các người lựa chọn Túc Miểu coi như xong. Bây giờ giữa con cùng Tưởng Lục, các người vẫn lựa chọn bảo vệ Tưởng Lục, không cho con gả cho hắn chính là các người, hiện tại hắn làm tổn thương con, không cho con báo thù vẫn là các người, cha, mẹ, hai người thật sự làm cho con thất vọng, rất thất vọng, con —— "

Túc Trì tức giận mà cắt đứt lời của cô ta: "Vậy cô muốn thế nào? Hủy bỏ hôn lễ, để cho công an đem Tưởng Lục đi, con trai độc nhất của Tưởng gia bị hủy trên tay cô, cô có thể chịu được bọn hắn trả thù sao?"

Túc An: "Nhìn đi, cuối cùng cũng lộ chân tướng a, tôi đã phải chịu nhục nhã lớn như vậy cũng không đủ để cho các người thay tôi đòi lại công đạo, ngoài miệng thì nói hay lắm giống như đau lòng cho tôi vậy, đến lúc thật sự có chuyện liền hèn nhát —— "

Ngô Hồng Ngọc tức giận đến ngã ngửa, thật sự nghe không nổi nữa.

Nghĩ đến lúc sáng đồng nghiệp trong đơn vị như có như không dò xét, ám chỉ, cô ấy liền tức giận. Lúc này đầu sỏ gây nên chuyện còn không biết xấu hổ khóc than, không biết xấu hổ chỉ trích bọn họ đối với cô ta không để bụng?

Cô ấy đứng dậy, chỉ vào mũi Túc An chửi ầm lên: "Đó là do cô gieo gió gặt bão!"

"Từ lúc cô về nhà, không phải ba mẹ đã đem tương lai của cô sắp xếp xong xuôi sao? Nghe nói thành tích của cô tốt lại bị ép phải bỏ học, liền sắp xếp cho cô được đi học một lần nữa. Cả nhà cũng không tạo áp lực cho cô, chỉ nghĩ cô có thể thi đậu đại học thì thi, thi không đậu cũng không sao cả, người trong nhà cũng có thể chăm sóc tốt cho cô. Cô thì sao? Không rên một tiếng đã đem cô tác tôi cho Miểu Miểu đoạt rồi."

"Lại đến, chuyện của cô cùng Tưởng Lục, không phải ngay từ đầu cha đã nói không thích hợp. Cô lại khư khư cố chấp, ngay cả khi Tưởng Lục đã có đối tượng cũng không chịu buông tha, mặt dày mày dạn đi theo dì Dương đến Thanh Xuyên, cô đã làm nên trò gì trong lòng cô không rõ ư? Có phải cô cảm thấy chỉ cần không thừa nhận mọi người sẽ không có khả năng biết rõ, chẳng lẽ chuyện này cũng muốn nói là do người trong nhà bức cô làm ư, toàn bộ thế giới chỉ có một người đàn ông như Tưởng Lục sao, sao cô không đi ra ngoài hỏi thăm một chút, người khác nói như thế nào sau lưng cô? Nói cô không biết thẹn, theo đuổi đàn ông đến không biết xấu hổ! ! Túc An, cô nói người trong nhà không giúp cô, vậy cô có từng nghĩ qua cho thanh danh của gia đình chưa, cân nhắc qua chúng tôi ở đơn vị sao có thể ngẩng đầu làm người chưa? Tưởng gia kia điều kiện quả thật không tệ, nhưng chẳng lẽ chúng tôi bạc đãi cô sao, làm cho cô vội vàng muốn dán qua vậy?"

"Tưởng Lục không cho cô mặt mũi, ba mẹ đau lòng cô, tôi và anh trai cô cũng hiểu cô không dễ chịu, cô hùng hùng hổ hổ cả buổi tôi không nói cái gì, nhưng bây giờ cô lại đem hết trách nhiệm đổ lên đầu chúng tôi, giội nước bẩn cho tất cả mọi người, sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng như vậy?"

Ngô Hồng Ngọc nói xong, cũng khóc lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-139-gieo-gio-gat-bao.html.]

Nghĩ đến người khác trong tối ngoài sáng chê cười gia giáo của Túc gia, còn hỏi Bình Bình cùng Nhạc Nhạc có quan hệ tốt với cô cô không, cô cháu có giống nhau không, Ngô Hồng Ngọc quả thực muốn nhai sống Túc An.

Thật không hổ là đứa con của một gia đình hút m.á.u nuôi ra, tư lợi tới cực điểm.

Ngô Hồng Ngọc lau nước mắt, bi phẫn mà nhìn Liễu Ngọc Tú cùng Túc Vệ Quốc.

"Mẹ, về sau cô ta muốn làm cái gì mẹ cũng đừng cản nữa, nhưng Nhạc Nhạc cùng Bình Bình tuyệt đối không thể có một cô cô điên cuồng, hai người không nỡ đuổi cô ta ra khỏi cửa, vậy hãy để cho một nhà chúng con chuyển ra bên ngoài ở."

Cô thực sự chán ngấy với việc phải trả giá cho cô em chồng ích kỷ và độc ác này rồi.

Trong lúc nhất thời, không có người nói chuyện.

Túc An vừa bị nói như vậy, biểu cảm ngưng trọng, cắn răng, sau nửa ngày nghẹn ra một câu: "Tôi là con gái ruột của Túc gia, một người ngoài như cô dựa vào cái gì mà nói như vậy! Tưởng Lục bắt nạt tôi, cô cũng bắt nạt tôi, thân thể của tôi bị Tưởng Lục phá, về sau không tìm được đối tượng tốt, Tưởng Lục hiện tại còn có con bên ngoài, chẳng lẻ muốn tôi chịu đựng? ? ?"

Túc Trì vỗ bàn: "Cái gì mà người ngoài? Hồng Ngọc là vợ tôi, là chị dâu của cô!"

Túc An chẹn họng nghẹn: "Vậy tôi có phải là em gái anh không, vừa rồi cô ta nói lời kia là lời của một người làm chị dâu có thể nói sao? Có phải là muốn tôi nhịn Đại Mạn mới tính là hiểu chuyện đúng không?"

Ngô Hồng Ngọc trả lời lại một cách mỉa mai: "Cái gì mà chịu đựng, nếu phải chịu đựng thì cũng là người ta chịu đựng cô."

"Tưởng Lục vì sao lại cùng dì Dương cãi nhau..., tôi không tin cô không biết."

Loading...