Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 107: Bôi Giúp Anh

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:38:47
Lượt xem: 42

Lúc xe đi ngang qua Túc gia, Túc Trì đang đứng ở cửa ra vào ăn lạc, ngăn xe nói phải để cho Hàn Lặc đi vào uống hai chén.

Túc Miểu nào dám lại để cho Hàn Lặc xuống xe.

Hai dấu bàn tay trên mặt anh vẫn đang còn mới đây này.

Nếu như bị người trong nhà nhìn thấy sẽ nghĩ đông nghĩ tây, vì cô mà lo lắng ah. Túc Miểu lấy cớ lừa gạt Túc Trì, để anh ấy nghĩ rằng cả hai đang có những việc khác phải làm.

Vừa nghĩ tới Túc Trì cười chế nhạo, toàn thân Túc Miểu đều không được tự nhiên.

Cái m.ô.n.g nhỏ chuyển đến chuyển đi trên ghế, được một lúc, lại chống khuỷu tay lên cửa kính xe và nhìn những bóng cây đang khuất dần bên ngoài. Một lúc sau lại quay đầu giả bộ như vô tình mà nhìn một bên mặt Hàn Lặc.

Lộ trình năm sáu phút, từ khoé mắt Hàn Lặc thấy cô thay đổi không dưới mười loại tư thế.

Nhích tới nhích lui như một đứa trẻ, giống như có một cái đinh dắt vào m.ô.n.g cô ấy vậy.

Chờ đến cửa nhà, Hàn Lặc dừng xe, hai người cùng đi về phía cửa.

Túc Miểu không có thói quen chuẩn bị thuốc, giật mình: "Y quán…Ách, ý em là bệnh viện buổi tối có ai không, trong nhà em hình như không có thuốc mỡ tiêu sưng."

Hàn Lặc: "Chỗ anh có."

Anh thường xuyên đi xa nhà, mấy loại thuốc trị thương cơ bản luôn có sẵn.

Nói xong, kéoTúc Miểu đi đến căn nhà bên cạnh.

Lần đầu tiên Túc Miểu đến căn nhà mới mua này của Hàn Lặc.

Nó trông lớn hơn một nửa so với số 12, không tinh xảo bằng nhà mình, nhưng có tầm nhìn rộng hơn.

Lọt vào trong tầm mắt là nhiều cái giá đỡ thi công, có chút lộn xộn.

Hàn Lặc nhắc nhở: "Lộn xộn đấy, cẩn thận dưới chân em."

Ngày mai anh phải nhắc nhở công nhân, mỗi ngày sau khi làm xong việc phải đem vật liệu dọn dẹp sạch sẽ, nhất là mấy cái đinh hoặc là gỗ vụn, cứ ném xuống đất như vậy lỡ may làm người khác bị thương thì làm sao bây giờ?

Túc Miểu cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau anh, vừa nhìn thấy nhà chính liền ngẩn người.

Không, chỗ này không phải phòng chính ah, nó đã bị phá bỏ chỉ còn lại khung bên ngoài.

". . . Cái phòng này đang rất tốt đấy, anh dỡ nó làm gì vậy?"

Hàn Lặc dẫn cô đến sương phòng bên phải, thuận miệng đáp: "Lúc mua đã tổn hại nghiêm trọng, xà nhà bị tháo dỡ mất mấy cây, những căn phòng khác cũng khá tệ, chủ nhân trước của ngôi nhà đã bị người ta ghi hận, những người kia đến sàn nhà cũng bị nạy ra rồi, chỉ để lại một cái vỏ rỗng. Thay vì tốn nhiều tiền để sửa chữa, anh nghĩ, chỉ cần phá bỏ tòa nhà. Xây một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, sạch sẽ và dễ bảo trì.”

Túc Miểu nhất thời không nói nên lời.

Bị hư hao như vậy, cũng không biết phải bỏ ra bao nhiêu tiền đấy.

Cô nói: "... sẽ phải mất ít nhất vài tháng cho đến khi hoàn thành việc xây dựng. Phong tân hôn của chúng ta sẽ được bố trí ở đâu? Chẳng lẽ, anh thực sự định ở rể rồi hả?"

Lời này tất nhiên là nói đùa.

"Nhưng phải nói trước, em sẽ không ở Hàn gia, em không muốn mỗi ngày đều cùng người ta cãi nhau."

Ai ngờ Hàn Lặc lại không để bụng: "Ở rể ah, anh không phản đối."

". . ."

Túc Miểu nghẹn lời, đã qua một lát nói chuyện cũng bắt đầu nói năng lộn xộn: "Anh, anh không phải coi là thật chứ, anh lại không dựa vào vợ nuôi, không cần ở rể ah. Anh đừng đùa em…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-107-boi-giup-anh.html.]

Lúc ấy cô nói ở rể là cố ý chọc giận Hàn Đại Nghiệp cùng Đàm Mỹ Phân. Sao có thể khiến anh ấy trở thành đồ phế vật trong mắt người khác chứ. Mặc kệ những người khác thấy thế nào về Hàn Lặc, cô biết rõ Hàn Lặc không phải loại người như vậy.

Có lẽ anh ấy là người rộng rãi, không để ý đến ánh mắt của người khác.

Nhưng cô cũng là người bình thường, cô để ý, cô không muốn anh biến thành trò cười trong miệng người khác.

"Các cô gái khác đều ước gì có một người đàn ông ở rể đấy, em sao lại sợ hãi như vậy chứ."

Hàn Lặc từ trong ngăn kéo xách ra một cái rương gỗ lớn trên tay, ở bên trong lục lọi một hồi rốt cuộc tìm được một ống thuốc mỡ, anh nhét vào trong tay Túc Miểu: "Giúp anh bôi."

Túc Miểu nhìn chằm chằm vào ống thuốc mỡ trong tay, tắc luỡi: “ …Anh thật lười.”

Hàn Lặc mỉm cười: "Chỉ muốn em giúp anh bôi."

Túc Miểu: ". . ."

Không phải là mặt xưng phù sao? Tay vẫn còn tốt đấy, một chút chuyện như vậy còn muốn cô ra tay, đàn ông lớn tuổi làm nũng…Ồ, nổi da gà lên rồi.

Đáy lòng oán thầm cả buổi, nhưng thân thể lại rất thành thật.

Túc Miểu vừa bôi thuốc vừa mắng: "Mẹ anh ra tay thật nặng!"

Hàn Lặc: "Vẫn còn tức giận sao?"

Túc Miểu liếc anh một cái, hừ hừ hai tiếng, cô thực sự tức giận lắm.

Nhất là khi thấy những người khác nhìn người bị đánh cũng không xem là gì, cô lại càng tức giận.

Nào có một người mẹ nào một lời không hợp liền đánh người? Lại còn ở trước mặt vợ của con mình.

Buồn cười nhất chính là, mấy người anh chị em của Hàn Lặc đều không thấy có vấn đề gì, giống như chuyện như vậy đã phát sinh qua rất nhiều lần, bọn hắn đã sớm quen rồi.

Túc Miểu cảm thấy cách Đàm Mỹ Phân làm việc hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút vấn đề, bà ta đối với Hàn Lặc đã bỏ mặc đến tình trạng không thể tưởng tượng được.

Động tác của cô rất nhẹ, giống như đang làm một việc quan trọng nhất trên thế gian, nhẹ nhàng mềm mại mà thoa đều thuốc mỡ.

Trong mắt Hàn Lặc tràn đầy nhu tình cùng trìu mến.

Chuyên chú mà nhìn cô, chỉ cảm thấy Túc Miểu bất công thay anh, thật sự là khiến người ta yêu đến tận xương tủy.

Trái tim anh như được lấp đầy.

Anh đột nhiên cười cười, thò tay xoa lên đôi má của Túc Miểu, thanh âm gợi cảm trầm thấp: "Tốt rồi tốt rồi, đừng tức giận, không phải chỉ đánh hai cái ư, anh da dày thịt béo không bị thương."

Túc Miểu đập tay anh, thật muốn mắng c.h.ế.t anh ah, nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng lại tự mình nuốt trở về.

Bị người thân bắt nạt chính là Hàn Lặc, trên mặt anh lại không quan tâm, trong lòng còn có thể một chút cũng không đau sao? Cô vốn là đau lòng cho anh, làm sao vừa mở miệng lại nói móc anh, ngược lại làm cho anh còn phải dỗ dành chính mình.

Phần lớn thời gian, Túc Miểu vẫn rất khéo hiểu lòng người đấy, phương thức cô đau lòng người ta cũng rất đơn giản mà thô bạo.

Một giây trước đang hất tay Hàn Lặc ra, sau một khắc nghĩ thông suốt lại chủ động nắm tay anh.

Hai người mười ngón tay đan xen.

"Bà ta cũng không thể hở ra là đánh anh như vậy, nếu không phải hai người có mắt mũi đều từ một cái khuôn mẫu khắc ra đấy, em cũng hoài nghi bà ta là mẹ của ba người kia, mà anh thì được bà ta nhặt từ xó xỉnh nào về đây này."

"Đều nói đằng trước dạy dỗ con, bên gối giáo vợ. Ba anh cứ ngồi như vậy, mẹ của anh làm việc theo cảm xúc đến tình trạng như thế, ông ta không sợ bà ta há mồm sẽ đắc tội người khác sao?"

Xoi mói con trai coi như xong, ai bảo là mẹ con chứ, Hàn Lặc cũng chỉ là ngoài miệng nói khó nghe, nhưng thực sự không thể làm gì bà ta.

Nhưng những lời nói suông đánh giá năng lực cùng nhân phẩm của tướng lĩnh cấp dưới của chồng, không sợ sẽ bị truyền đi làm cho đối phương sinh lòng oán hận, trên dưới bất hòa sao?

Loading...