Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trong đêm mưa đó, anh đã đánh mất em - 5

Cập nhật lúc: 2024-09-04 21:31:22
Lượt xem: 2,980

Lúc hắn ngăn ở trước mặt tôi, tôi nghĩ thầm: Anh có chuyện gì sao? Không thấy tôi đang bận à? Nhưng rrên mặt lại mỉm cười: “Anh này, anh muốn mua hoa sao?”

 

Trong nháy mắt, niềm vui sướng gặp được tôi trong lòng Lộ Thần bị những lời này dập tắt. Hắn sững sờ nhìn tôi, mở miệng: “Điềm Điềm, em... em vẫn còn tức giận sao?”

 

Tôi đánh giá hắn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên mới nhớ tới, hắn là ngôi sao trên màn hình lớn lần đó. Chỉ là, lời hắn nói có chút kỳ quái, tôi không biết, tôi giận hắn chuyện gì?

 

Tôi bất đắc dĩ nói: “Thật ngại quá, tôi nghĩ là anh nhận lầm người rồi, chúng ta không quen biết nhau, còn nữa, nếu anh không mua hoa, phiền anh đừng cản đường tôi, cảm ơn anh!”

 

Dứt lời, hắn thất thần nhìn tôi, tôi nghiêng người đi qua.

 

Sau đó hắn như vừa tỉnh thì giấc mộng, nói: “Muốn chuyển hoa sao? Anh giúp em.”

 

Nghe vậy, tôi quay đầu lại đã thấy hắn mỗi tay cầm một thùng hoa.

 

Tôi nhún vai, sức lao động miễn phí đừng bỏ phí.

 

Sau khi dọn xong, tôi sẽ đóng cửa hàng về nhà.

 

Đôi mắt hắn nhìn tôi sáng ngời, giống như một người bạn nhỏ đang chờ khen ngợi.

 

Tôi nhìn hắn, lại nhìn Thẩm Giai nghiến răng nghiến lợi đứng dưới mái hiên.

 

“Haizz, tôi đi tìm xem có cái gì cho hai người ăn không.”

 

Tôi đi tìm cái rương, tìm được hai hộp sữa canxi AD, tôi vẫn duy trì nụ cười lịch sự đưa cho Lộ Thần.

 

“Cảm ơn anh, hộp này anh đưa cho bạn gái anh đi.” Tôi nói: “Tôi sắp đóng cửa hàng rồi, hôm nay trời cũng sắp mưa, hai người mau đi đi.”

 

Lộ Thần bối rối, vội vàng phản bác: “Không phải, em hiểu lầm rồi, bọn anh thật sự không có gì, lần này bọn anh tới đây để tham gia một chương trình giải trí.”

 

“Lộ Thần...” Thẩm Giai như sắp phát khóc, ánh mắt đang nhìn về phía tôi lại trở nên oán hận.

 

Hả?

 

Tôi nói không thành lời, tôi đã khiêu khích gì cô ta chứ.

 

Chết tiệc, tôi trợn trắng mắt ở trong lòng.

 

Đưa tay rút một hộp sữa canxi AD trong tay Lục Thần, mặc kệ cô ta, tôi sẽ tự uống.

 

Tôi mặc kệ bọn họ, rời đi.

 

“Điềm Điềm...” Lộ Thần đuổi theo, giải thích với tôi: “Em thật sự hiểu lầm, anh và cô ấy chỉ là bạn diễn, em có xem tin tức lần đó không? Anh đã làm sáng tỏ rồi.”

 

Tôi cắm ống hút vào, liếc xéo hắn một cái: “Không phải... Tôi đã nói với anh là tôi muốn về nhà, anh đừng đi theo tôi. Đừng tưởng anh là ngôi sao là tôi không dám mắng anh. Anh đừng đi theo tôi, đừng gây phiền toái cho tôi, hai người có quan hệ gì dù sao cũng không liên quan gì đến tôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trong-dem-mua-do-anh-da-danh-mat-em/5.html.]

Lúc này trên đường đều là người tan tầm đóng cửa vội vàng chạy về nhà, sắc mặt Lộ Thần trong nháy mắt tái nhợt, hắn cuống quýt bắt lấy tay tôi: “Điềm Điềm, em làm sao vậy? Em đừng dọa anh.”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Trời ơi, đau đầu quá!

 

Chuyện càng đau đầu hơn chính là, phía sau còn có Thẩm Giai đi theo. Cả hai đều là ngôi sao lớn, năng lực của fan giải trí tôi thừa nhận.

 

Tôi rất nghiêm túc kéo tay ra, nghiêm túc nói: “Tôi nói lại với anh một lần nữa, tên tôi quả thật là Trình Điềm Điềm, nhưng không phải Trình Điềm Điềm mà anh quen, anh nhận lầm người rồi, trùng tên trùng họ mà thôi! Anh đừng đi theo tôi, khiến cô gái phía sau anh hiểu lầm sẽ không tốt, tạm biệt.”

 

Nói xong, trời đổ mưa to như hạt đậu, tôi lấy tay che đầu, mua đập vào người hơi đau.

 

Thật sự là xui xẻo, đã nói trời sắp mưa, hết lần này tới lần khác lấy lý do này rồi lý do kia ngăn cản tôi.

 

Tôi chạy nhanh hơn, Lộ Thần ở phía sau kịp phản ứng, hắn hét lên: “Điềm Điềm, em chạy chậm một chút, cẩn thận ngã.”

 

Hắn vừa dứt lời, phía trước có một cái hố nhỏ, tôi không nhìn thấy, chân giẫm lên, trong nháy mắt ngã xuống.

 

“Điềm Điềm...”

 

Tay và đầu gối có cảm giác đau đớn, nước bùn b.ắ.n tung tóe cả người tôi, tôi cắn răng, nước mưa làm tầm mắt mơ hồ, tôi cố sức muốn đứng lên: Moẹ nó, đúng là cái miệng quạ đen.

 

Lộ Thần thấy tôi ngã xuống, kêu một tiếng, chạy lên xem tôi thế nào. Phía sau lại tiếng khóc của Thẩm Giai truyền đến, hắn quay đầu lại, Thẩm Giai cũng ngã trên mặt đất, cô ta nghiến răng nghiến lợi, rưng rưng nhìn hắn.

 

Lộ Thần hai tay nắm chặt thành quyền, lại quay đầu, tôi đã khập khiễng đi xa.

 

Hắn nhắm mắt lại, xoay người đi kiểm tra vết thương của Thẩm Giai.

 

...

 

Tắm rửa xong đi ra, tôi lau tóc, sau đó nhìn thấy quyển nhật ký trên bàn.

 

Hắn, Lộ Thần, Thẩm Giai.

 

Tôi ngồi xuống bàn và suy nghĩ.

 

Trùng hợp vậy sao?

 

Vậy càng xui xẻo.

 

Cuộc sống tốt đẹp lại bị phá vỡ.

 

10

 

Chín giờ sáng hôm sau tôi vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Lộ Thần đứng trước cửa. Thần sắc hắn mệt mỏi, mắt thâm quầng, như là một đêm không an giấc.

 

Vừa thấy tôi, hắn vội vàng đi tới, vẻ mặt áy náy tự tát mình một cái: “Điềm Điềm, xin lỗi, anh không biết... Anh không biết ngày đó sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nếu biết, anh nhất định sẽ không... sẽ không làm như vậy. Anh sai rồi, Điềm Điềm cho anh thêm một cơ hội, được không? Theo anh về nhà đi.”

 

Tôi nhìn hắn, trong lòng bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, tôi không biết Trình Điềm Điềm trước khi mất trí nhớ có đồng ý hay không, nhưng tôi là Trình Điềm Điềm hiện tại.

Loading...