Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Trò chơi trực tuyến] Xây Dựng Thành Phố Ẩm Thực - Chương 70

Cập nhật lúc: 2024-08-22 08:41:14
Lượt xem: 38

Trợ lý cúi đầu, nghĩ thầm: “Gần đây nhà đấu giá Hull có nhiều mặt hàng độc đáo, thu hút rất nhiều khách hàng, có lẽ ông chủ bị kích động nên mới nghĩ ra cách này.”

 

Làm sao món ăn từ một quán nhỏ vô danh có thể so sánh với Minoa được.

 

Chu Trường Thanh trở về thành phố Mộc Miên.

 

Thục Nông ngước mắt từ quầy nhà hàng, chú ý thấy anh: “Tâm trạng tốt nhỉ, có vẻ kinh doanh rất thuận lợi.”

 

Chu Trường Thanh hớn hở chia sẻ: “Kinh doanh rất tốt, tôi sẽ đi thêm vài chuyến nữa để quảng bá món ăn của chúng ta, chắc chắn cư dân thành phố La Bố sẽ muốn đến nhà hàng của chúng ta ăn.”

 

"Đúng rồi, có một nhà đấu giá khác sẵn sàng đặt hàng số lượng lớn món ăn của chúng ta," Chu Trường Thanh bổ sung.

 

Thành phố La Bố không chỉ có một nhà đấu giá, Thục Nông không hỏi cụ thể là nhà nào mà lại bắt đầu suy nghĩ về việc khác: "Có lẽ cũng đến nên ra mắt món mới rôi."

 

Chu Trường Thanh cũng hào hứng: "Món mới à? Thật là mong đợi!"

 

"Doanh thu mấy ngày qua rất tốt, tối nay chúng ta mở tiệc nướng mừng nhé," Thục Nông nói với toàn bộ nhân viên nhà hàng.

 

Cả đội ngũ hoan hô vang dội.

 

"Thành chủ anh minh!"

 

"Thành chủ muôn năm!"

 

Sau khi trở về, Thục Nông bảo Phó Nguyên Châu triệu tập tất cả nhân viên ở các bộ phận: "Tối nay mọi người cùng tham gia tiệc nướng nhé."

 

Vì nhà hàng thiếu nhân lực nên ban ngày không thể vừa bán đồ nướng vừa phục vụ khách, nhưng buổi tối trường phụ thuộc của Đế quốc có giờ giới nghiêm nên đồ nướng chủ yếu được người dân thành phố Mộc Miên ủng hộ, số lượng khách không nhiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tro-choi-truc-tuyen-xay-dung-thanh-pho-am-thuc/chuong-70.html.]

Nhân cơ hội này, Thục Nông dự định giải quyết số thịt xiên đang tồn trong kho, điều này còn giúp tăng hạnh phúc cho mọi người.

 

Cô nghĩ: "Đúng là một mũi tên trúng hai đích."

 

Đêm đến.

 

Nhà hàng kết thúc hoạt động, nhân viên bày biện quầy nướng ngoài trời, người đến rất đông, chỗ ngồi có hơi chật, mọi người phải ngồi tạm dưới đất.

 

"Con đường thành chủ cho xây không chỉ đi lại thoải mái hơn trước mà ngồi cũng thoải mái," gia đình Phương Lương ngồi bên ngoài nhà hàng.

 

Con trai Tiểu Hổ hớn hở khoe với bạn bè cùng tuổi bên cạnh: "Con đường này là do ba mình xây đấy!"

 

"Ba mẹ mình cũng tham gia xây đó!" Cậu bạn khác không chịu thua.

 

"Ba mình cũng có tham gia!"

 

Đám trẻ ríu rít trò chuyện.

 

Một người bạn của Phương Lương chân thành cảm ơn: "Anh bạn, cũng may có anh nói với tôi về việc tuyển dụng trong thành lúc ở khu hái lượm, nếu không lúc này chắc tôi còn khổ sở làm công việc với lương vài trăm đồng một tháng."

 

Một người bạn khác nói với vợ mình: "Lúc đó đội trưởng khu hái lượm thấy Phương Lương quay lại còn ngạo mạn nói không tuyển người nữa, kết quả Phương Lương không phải quay lại tìm việc mà là dẫn chúng ta đi, đội trưởng đó đen mặt, còn dọa chúng ta sẽ hối hận."

 

Nói đến đây, anh ta dang tay: "Thật ra tôi hối hận thật, hối hận vì không quay lại sớm hơn, ở thành phố mấy ngày đã kiếm được bằng cả tháng trước đây, còn được ở cùng gia đình."

 

"Thành chủ coi chúng ta như con người, còn họ thì không. Nào, hôm nay ăn uống no nê, ngày mai làm việc chăm chỉ, đừng phụ lòng thành chủ," Phương Lương nâng cốc bia lúa mạch.

 

Những lời này không chỉ là suy nghĩ của Phương Lương mà còn là của nhiều người khác, họ đều đồng tình và hưởng ứng.

 

Loading...