Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Trò chơi trực tuyến] Xây Dựng Thành Phố Ẩm Thực - Chương 60

Cập nhật lúc: 2024-08-17 23:59:04
Lượt xem: 24

Chu Trường Thanh được khơi dậy tinh thần chiến đấu: “Tôi thử.”

 

Sau khi Chu Trường Thanh rời đi, Thục Nông đi dạo dọc hành lang để thư giãn, cô nhìn thấy hai người bảo vệ đứng ở cổng chính, trông như sắp ngủ gục nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tỉnh táo.

 

Thục Nông đi tới: “Các anh về nghỉ đi.” Bảo vệ phải đi kiểm tra các nơi vào ban ngày, giám sát việc xếp hàng và tuần tra vào ban đêm.

 

Nghe thấy giọng của Thục Nông, cơn buồn ngủ của họ lập tức tan biến: “Thành Chủ, chúng tôi không mệt!” Kể từ khi Thành Chủ nhậm chức, lương tháng của họ đã tăng từ mười lăm đồng bạc lên ba mươi lăm đồng bạc, nếu không cố gắng thì sao có thể xứng với mức lương này?

 

Thấy họ kiên quyết như vậy, Thục Nông cũng không ép buộc nhưng trong lòng bắt đầu tính toán: “Mộc Miên Thành đúng là cần tuyển thêm bảo vệ mới, hiện giờ nhân lực hoàn toàn không đủ.”

 

---

 

Trong thành phố, người có khả năng siêu nhiên khá ít, nếu cần tuyển dụng có lẽ phải tìm từ bên ngoài.

 

---

 

“Thật sự không thấy đâu.” Sáng hôm sau, khi học sinh thấy khu vực lẽ ra nên có quầy đồ ăn giờ vẫn trống rỗng, trong lòng rất khó chịu.

 

Andrew gục đầu qua cửa sổ, kêu gào: “Tôi muốn ăn bánh nhân thịt, tôi muốn ăn xiên nướng! Tôi muốn ăn trứng cà chua xào! Tôi muốn có bia lúa mì!”

 

Helen dùng khuỷu tay đụng vào anh: “Đừng có liệt kê món ăn nữa, nghe mà thèm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tro-choi-truc-tuyen-xay-dung-thanh-pho-am-thuc/chuong-60.html.]

Andrew khó chịu: “Cậu nghĩ sau này chúng ta sẽ không còn được ăn món ngon như vậy nữa sao? Cũng tại trường học, phiền quá.”

 

Nếu biết trước thì thà rằng anh chưa từng ăn món ngon, chứ không phải bây giờ cứ nhớ mãi mà không thể ngửi thấy mùi vị.

 

“Chúng ta thử đi Mộc Miên Thành ăn đi?” Helen biểu hiện nghiêm túc.

 

Andrew mắt mở to: “Cậu điên à? Từ đây đến Mộc Miên Thành phải đi qua Dãy Núi Khổ Nguyên, không thể tránh được, cậu dám vào đó không? Haizzz, mà ước gì chúng ta có khả năng dịch chuyển tức thời.”

 

Dãy Núi Khổ Nguyên có rất nhiều quái thú cấp cao, đến cả thầy giáo của họ còn không dám vào.

 

Helen thật sự dám: “Dù sao không ăn được món ngon cũng chẳng khác gì chết.”

 

Andrew: “……” Có vẻ như đúng là như vậy.

 

“Vậy thì, thử xem sao?”

 

Hai người chuẩn bị khởi hành, nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, A Đài đứng ra, ngập ngừng nói: “Có thể mang tôi đi cùng không?”

 

Thành ra tổng cộng có tất cả ba người, họ sử dụng lông vũ có khả năng siêu nhiên để bay, thuận lợi đến gần Dãy Núi Khổ Nguyên.

 

“Hạ cánh.” Helen nói, “Trên dãy núi có nhiều quái thú bay, chúng ta phải cẩn thận.”

 

Loading...