Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Trò chơi trực tuyến] Xây Dựng Thành Phố Ẩm Thực - Chương 32

Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:47:18
Lượt xem: 13

 

Sau khi bị thương lần này cậu chẳng hề ăn gì trong nhà ăn, chỉ ăn bánh nhân thịt.

 

Vậy là bánh nhân thịt giúp cậu hồi phục!

 

"Ăn xong bánh nhân thịt, tôi cảm thấy tràn đầy sức mạnh, lần này tôi phải mua thêm nhiều hơn."

 

Nghe vậy, Chu Trường Thanh xin lỗi: "Xin lỗi quý khách, bánh nhân thịt của chúng tôi không để qua đêm được, phải ăn hết trong ngày."

 

Andrew đành giảm bớt: "Vậy, vậy thì lấy năm cái đi."

 

Chu Trường Thanh đóng gói năm chiếc bánh và đưa cho Andrew.

 

Tiếp theo, bất kỳ học sinh nào đi qua quầy của anh chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của bánh nhân thịt đều không thể cưỡng lại.

 

Chỉ trong hơn một giờ, anh đã bán được hơn một trăm chiếc bánh nhân thịt.

 

Tiếp đó nữa là sau giờ học nên số học sinh bên ngoài giảm dần.

 

Môn thể dục luôn là nỗi ám ảnh của học sinh vì mỗi tiết học gần như khiến họ kiệt sức.

 

"Hôm nay nhiệm vụ là chạy ba mươi vòng quanh sân vận động." Giáo viên nhìn quanh một lượt học sinh rồi thông báo mục tiêu.

 

Không ngoài dự đoán, tất cả học sinh đều rên rỉ.

 

Không chỉ phải chạy, mà giữa đường, họ có thể gặp phải ma thú cấp thấp do giáo viên thả ra, phải đánh bại chúng rồi tiếp tục chạy.

 

Sau khi chạy xong ba mươi vòng, tất cả học sinh đều ngã xuống đất, thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng.

 

Helen thở dốc, tim cũng đau nhói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tro-choi-truc-tuyen-xay-dung-thanh-pho-am-thuc/chuong-32.html.]

"Hô hô hô ——" Andrew lấy nửa cái bánh từ trong túi ra, cắn một miếng lớn, một lúc sau, cậu cảm nhận được một luồng sức mạnh dần dần lan tỏa khắp cơ thể.

 

Những cơ bắp đau nhức đều được xoa dịu, cả người cũng bớt mệt mỏi hơn.

 

Andrew cười rạng rỡ, ăn nốt phần bánh còn lại: "Quả nhiên là nhờ bánh nhân thịt."

 

Helen cũng làm theo Andrew, ăn một miếng bánh và cảm nhận thấy thể lực nhanh chóng hồi phục.

 

Mùi thơm lan tỏa trong không khí cùng với sự khác thường của hai người đã thu hút sự chú ý của những người khác, họ hỏi Andrew đang ăn gì.

 

"Bánh nhân thịt heo, bán ở quầy nhỏ ngoài cổng, ăn xong còn hiệu quả hơn cả thuốc hồi phục mà lại còn rẻ hơn."

 

Câu nói này khiến mọi người ngớ người rồi phá lên cười.

 

Một bạn học đứng gần nhất ghé lại: "Cậu nhận bao nhiêu tiềnquảng cáo vậy, chia sẻ cho tôi với?"

 

"Một quầy hàng nhỏ nào mà có thể mời nổi học sinh trường chúng ta quảng cáo?" Một người khác đùa cợt.

 

Cũng không thể trách họ cười cợt được, lời của Andrew nghe qua đúng thật là hơi khó tin, còn có thứ gì tốt hơn thuốc hồi phục?

 

"Nhưng mùi thơm thật đấy, chẳng lẽ là món mới của nhà ăn?" Một học sinh khác vừa nói vừa hít hà.

 

Andrew cảm thấy họ thật trẻ con, lườm một cái: "Tôi lừa các cậu làm gì? Là một quầy nhỏ ở cổng Bắc bán đấy, mà người ta bán số lượng có hạn, đi trễ thì đừng trách."

 

Mọi người nhìn nhau, trong mắt hiện lên vài chữ — chẳng lẽ là thật?

 

Andrew trông không giống đang nói dối và cũng không có lý do gì để đùa kiểu này, chẳng lẽ cái bánh nhân thịt heo này thật sự có hiệu quả kỳ diệu?

 

Thử xem sao? Dù sao cũng không đắt.

 

Khi giờ tan học vừa đến, mọi người ùn ùn kéo đến quầy bán bánh nhân thịt heo.

 

Loading...