Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRÒ CHƠI TÌNH ÁI - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-26 10:30:32
Lượt xem: 849

1.

Còn trẻ mà đã bị giục cưới tới đau cả đầu.

Bà nội tôi thở dài lần thứ tám, khen ai đó vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn sinh con, bạn của bà đều bế chắt cả rồi, tôi đành chịu trận, tôi thỏa hiệp.

Mẹ tôi hành động nhanh như gió, lập tức sắp xếp tám buổi hẹn trong cùng một ngày.

Bảy người đầu tiên, mỗi người mỗi vẻ: người thì đến muộn nửa tiếng, người thì vừa xem mắt vừa gọi điện, người thì mở miệng ngậm miệng toàn là "Mẹ tôi bảo", không thì là “cưới xong em phải phụ trách chăm con, làm việc nhà, phụng dưỡng ba mẹ tôi”.

Tôi toét miệng cười ha ha: "Biến.”

“Cưới mẹ anh đi, đồ thần kinh."

Bọn họ tức giận bỏ đi, trước khi đi còn không quên gói bánh ngọt và cà phê chưa dùng hết mang về.

Mẹ tôi nhắn tin: “Gì vậy? Bảy người đều không được hả?”

Đúng, chẳng ma nào được, để họ lập đội đi cứu ông lão đi. (7 anh em hồ lô ấy)

“Thế người tiếp theo chắc chắn hợp mắt con đấy,” mẹ tôi nhắn liên tục, “Cậu ta đẹp trai, lại còn là bác sĩ thú y, nếu thành công, thì Tiểu Mi nhà mình sẽ có người chăm sóc miễn phí rồi nhỉ?”

Tôi: “?”

Tiểu Mi là con mèo cưng nhà tôi nuôi.

“Với lại, con không biết nấu ăn, lại lười nữa, cậu ta còn có chứng chỉ đầu bếp, có thể nấu ăn cho con đó.”

Tôi: “? ?”

Sao lại còn kéo tôi vào giẫm thế này?

“Mà này, còn trẻ thế mà đã có ba căn nhà rồi đấy.”

“Chưa từng yêu ai, nghe nói là do văn nghệ quá, mấy cô gái không thích, nhưng không sao, mẹ thì thích lắm.”

“Còn thích động vật nhỏ, chứng tỏ cậu ta là người tốt bụng.”

“Chỉ có điều là hơi nghiện mèo một tí, nhưng không sao, con người không ai hoàn hảo, ai cũng có vài khuyết điểm nhỏ, hơn nữa con cũng thích mèo mà, đúng là trời sinh một cặp.”

Sao mẹ biết được nhiều thông tin thế? Viết ở đâu vậy???

Nhưng nghĩ lại thì, mạng lưới thông tin của mẹ chắc chắn rộng hơn tôi nhiều, nên tôi cũng không hỏi nữa.

Có vẻ người này rất hợp ý mẹ.

Tôi đề nghị: “Vậy mẹ đi gặp anh ta đi?”

Mẹ tôi: “Biến.”

Tôi gập điện thoại lại, ngồi chờ vị khách nam cuối cùng lên sàn.

Năm phút trước giờ hẹn, một người đàn ông ăn mặc rất loè loẹt, đeo kính râm to bản, tay cầm ly trà sữa Mixue, đẩy cửa bước vào.

Tôi bỗng có dự cảm không lành.

Và dự cảm đó nhanh chóng thành sự thật.

Anh chàng này mặc áo khoác dài giữa trời hè mà chẳng than nóng, đảo mắt nhìn quanh một vòng quán cà phê, như thể đã khóa mục tiêu là tôi, anh ta sải đôi chân dài tiến về phía tôi.

Dù cách một cặp kính râm, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn của anh ta.

“Miêu Nhạc Tình?”

Tôi: “...”

Giọng nói nghe cũng khá hay, nhưng tôi thực sự không muốn nhận, vì mọi ánh mắt xung quanh đều đang đổ dồn về phía chúng tôi!

Nhưng nếu tôi không đáp, anh ta sẽ đứng đó không đi, ánh mắt xung quanh như gai đ.â.m vào lưng tôi, tôi đành phải cắn răng đáp “Vâng” một tiếng.

Anh ta kéo ghế ngồi xuống, tự giới thiệu: “Lâm Dư An.”

“Tên anh hay lắm.” Tôi lịch sự khen một câu.

Lâm Dư An đưa tay ra, cố tình khoe đường quai hàm sắc bén, rồi tháo kính râm xuống.

“Tất nhiên rồi, chỉ có cái tên như nam chính tiểu thuyết ngôn tình mới xứng với tôi thôi.”

“Ừm, ừm.” Tôi thành thực hùa theo.

Tôi ngượng ngùng nhấp một ngụm cà phê, trông anh ta cũng đẹp trai, nhưng sao tôi cứ cảm thấy hình như anh ta có vấn đề về đầu óc nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tro-choi-tinh-ai/chuong-1.html.]

Anh ta đặt ly trà sữa chưa uống được bao nhiêu lên bàn, ánh mắt tôi rơi trên ly trà sữa của anh ta mấy giây, đột nhiên anh ta cười, nghiêng người về phía trước, hai tay đan lại đặt dưới cằm.

“Hâm mộ à?”

Tôi ngẩn người trước câu hỏi của anh ta: “Hả?”

“Ài,” anh ta lại ngả người ra sau, thoải mái dựa lưng vào ghế, “Tôi biết, tôi biết mà.”

“Bây giờ không phải ai cũng có thể mua đứt một ly trà sữa, nhưng yên tâm đi, tôi không phải là người keo kiệt gì đâu.” Vừa nói, anh ta vừa cúi xuống, không biết moi ở đâu ra thêm một ly trà sữa nữa, đưa đến trước mặt tôi.

Anh ta làm động tác mời: “Nhớ chia tiền nhé, ly này sáu tệ.”

Tôi: “......”

“Tôi thường được nhiều người khen là rộng rãi, ha ha ha.”

Tôi: “......”

Anh bạn, sự im lặng của tôi nghe có điếc tai không.

“Sao em gái xinh đẹp lại không nói gì thế? Lạnh lùng thế này làm tôi cảm lạnh là tôi sẽ dùng bảo hiểm của em để chữa bệnh đấy.”

Ông trời ơi, khóe mắt tôi co giật.

“Thôi không làm mất thời gian của tôi nữa, vào chủ đề chính nhé?”

Tôi: “......”

Tôi trả lời với chút khô khan: “Được thôi.”

Tôi lén nhìn điện thoại, không sai mà, ảnh khớp, tên cũng khớp, nhưng sao tôi lại cảm giác người đến đây không phải là người trong ảnh nhỉ?

“Tháng trước tôi vừa mới tổ chức sinh nhật 27 tuổi, à, quà thì không cần phải bù đâu.”

Tôi cười nhạt: “Anh chu đáo thật ha.”

“Sở thích của tôi hơi đặc biệt một chút, tôi thích ngoại tình, ăn uống, chơi bời, cờ b.ạ.c cái gì cũng rành.”

Anh ta nói gì trừu tượng quá làm tôi chẳng hiểu nổi.

“Thu nhập của tôi không ổn định, chủ yếu là xem bạn gái cho tôi bao nhiêu tiền, dù sao tôi cũng chu đáo thế mà, mấy người yêu cũ của tôi vẫn nhớ nhung mãi, mong em hiểu cho.”

Tôi gật đầu.

“Tôi cũng không biết nấu ăn, nên hy vọng em có thể nấu cho tôi ba bữa mỗi ngày, phải đạt tiêu chuẩn nhà hàng Michelin ấy.”

“Tôi rất thích em, mình thêm phương thức liên lạc nhé?”

Tôi khuyên anh ta đừng vội: “Chỉ để tôi đơn phương hiểu về anh thì sao được.”

Lâm Dư An: “Vậy em trình bày đi.”

Được rồi, giờ đến lượt tôi.

“Tôi là một người theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn, còn ba tháng nữa là đến sinh nhật 25 tuổi, hy vọng từ bây giờ anh bắt đầu chuẩn bị quà cho tôi, mỗi ngày chuyển khoản cho tôi 5200, ghi chú là tự nguyện tặng tôi.”

“Lưu ý nhé, tự nguyện tặng, không phải là tự nguyện cho.”

“Hiểu chứ?”

"Thêm vào đó, tôi cũng mong anh bù quà sinh nhật cho 24 năm trước của tôi."

Hình như tôi thấy khóe miệng anh ta giật giật.

"Nói về sở thích, à, tôi thì chẳng có sở thích gì, bình thường hay thuê mấy anh trai b/ao uống rượu cùng thôi, nhưng chắc anh không để ý đâu nhỉ.”

"Tôi còn có một thói quen tốt nữa, đó là thích tố cáo, dù không có chứng cứ cũng tố cáo, anh nói xem, nếu mà trúng thì giải thưởng 500,000 từ chiến dịch quét sạch tệ nạn xã hội chẳng phải sẽ vào tay tôi sao?”

"Thu nhập của tôi đã lên tới 300,000 mỗi tháng rồi, mua đứt ly trà sữa này dễ như trở bàn tay."

Tôi chỉ vào ly trà sữa trước mặt, lật qua lật lại tay mình: "Dễ như trở bàn tay!"

Bây giờ đến lượt Lâm Dư An im lặng.

Thấy vẻ mặt bối rối của anh ta, tôi cười, ra đòn cuối cùng: "Tôi cũng thích anh lắm, hay là ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?"

Lâm Dư An: ".................."

Môi anh ta run run, cố nặn ra một câu: "Tôi bạ/o lực gia đình, sợ làm lỡ dở em."

Tôi cười khúc khích: "Thì sao? Tôi sẽ báo c/ảnh s/át."

 

Loading...