Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Của Ký Ức - 07.

Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:08:34
Lượt xem: 2

Sau khi bước qua cánh cửa mới, Hải Đăng không còn cảm giác sợ hãi như trước. Cậu đã đối mặt với những ký ức đau đớn nhất về mẹ mình, và điều đó giúp cậu mạnh mẽ hơn để tiếp tục hành trình này. Dù vậy, lòng cậu vẫn ngổn ngang, chưa thể hoàn toàn bình yên. Mỗi ký ức như một mảnh ghép rời rạc, và cậu biết rằng mình chưa hiểu hết mọi điều.

 

Căn phòng mới hiện ra trước mắt cậu hoàn toàn khác biệt. Không gian này rộng lớn hơn nhiều so với những căn phòng trước đó, và được bao phủ bởi một màu xám ảm đạm. Xung quanh chỉ có những bóng hình mờ nhạt, không rõ ràng, như những bóng ma lơ lửng trong ký ức. Hải Đăng cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, nơi mà mọi thứ đều bị bao trùm bởi sự mờ ảo.

 

Cậu tiến lại gần một trong những bóng hình đó, nhận ra nó là hình ảnh của mình – một phiên bản của cậu khi còn là một thiếu niên. Cậu bé Hải Đăng trong ký ức này đang đứng một mình giữa sân trường, tay cầm chặt một cuốn sổ, gương mặt đầy căng thẳng và lo âu. Cậu không thể nhớ rõ đây là khoảnh khắc nào, nhưng trái tim cậu dâng lên cảm giác quen thuộc – sự cô độc và áp lực.

 

"Đây là những năm tháng trung học," giọng nói của người đàn ông lạ mặt vang lên phía sau lưng Hải Đăng. Ông ta xuất hiện một cách thản nhiên, không còn sự lạnh lùng hay xa cách như trước. "Những năm tháng mà cậu đã cố tình quên đi."

 

Hải Đăng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cậu bé trong ký ức. Cậu nhớ lại quãng thời gian đó – những năm tháng cô đơn khi cậu sống mà không có cha, phải đối diện với sự khác biệt so với bạn bè cùng trang lứa. Cậu đã luôn cố gắng mạnh mẽ, nhưng sự thật là cậu cảm thấy mình lạc lõng, không thuộc về bất kỳ đâu.

 

"Tại sao tôi lại quên ký ức này?" Hải Đăng hỏi, giọng cậu trầm ngâm.

 

Người đàn ông tiến lại gần hơn, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cậu. "Bởi vì cậu đã không muốn nhớ. Những năm tháng đó đầy áp lực, nỗi sợ hãi, và sự bất lực. Cậu không muốn đối mặt với cảm giác rằng mình đã yếu đuối."

 

Câu nói ấy như lưỡi d.a.o cắt vào tâm trí Hải Đăng. Cậu không thể phủ nhận rằng đã có lúc mình cảm thấy như vậy – những khoảnh khắc mà cậu chỉ muốn biến mất, thoát khỏi thực tại đau đớn. Áp lực học hành, sự kỳ vọng từ mẹ, và nỗi ám ảnh về việc phải mạnh mẽ hơn người khác khiến cậu càng trở nên cô độc hơn.

 

Trong khi cậu còn đang đắm chìm trong ký ức, hình ảnh của một nhóm học sinh xuất hiện. Bọn chúng đang đứng thành vòng quanh cậu bé Hải Đăng, cười cợt và trêu chọc. Cậu bé cúi đầu, không nói một lời, chỉ giữ chặt cuốn sổ trong tay như thể đó là thứ duy nhất bảo vệ cậu khỏi thế giới ngoài kia.

 

"Những kẻ bắt nạt," Hải Đăng thì thầm, mắt không rời khỏi cảnh tượng trước mắt. Cậu nhớ rõ điều này – những ngày tháng bị trêu chọc, bị coi thường chỉ vì cậu không có cha, chỉ vì cậu quá lặng lẽ và khác biệt. Nhưng thay vì chống lại, cậu chỉ biết chịu đựng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tro-choi-cua-ky-uc/07.html.]

 

"Cậu đã không bao giờ chống lại bọn chúng," người đàn ông nói tiếp, giọng ông ta không mang sự trách móc nhưng lại đầy chân thật. "Cậu chọn cách im lặng, chịu đựng, và tự nhốt mình trong sự cô lập. Đó là lý do cậu đã quên ký ức này – bởi vì nó quá đau đớn."

 

Hải Đăng đứng im lặng, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu bé trong ký ức. Cậu thấy sự yếu đuối của mình, sự bất lực mà cậu đã cố gắng quên đi trong suốt những năm tháng trưởng thành. Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, cậu không còn cảm thấy xấu hổ hay giận dữ nữa. Cậu chỉ cảm thấy thương xót cho chính mình – một đứa trẻ đã phải chịu đựng quá nhiều mà không biết cách giải thoát.

 

"Cậu có thể chọn xóa ký ức này," người đàn ông nói, ánh mắt ông ta dõi theo những bóng hình mờ nhạt xung quanh. "Nhưng hãy nhớ rằng: quá khứ, dù tốt hay xấu, đều là một phần của con người cậu. Nếu cậu xóa đi, cậu sẽ mất đi một phần của mình."

 

Hải Đăng nhìn về phía người đàn ông, đôi mắt cậu trở nên kiên định hơn. "Không," cậu nói, giọng cậu chắc chắn. "Tôi sẽ không xóa nó. Đó là một phần của tôi, dù nó đau đớn."

 

Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng. "Cậu đã trưởng thành, Hải Đăng. Cậu đã học cách đối mặt với quá khứ thay vì chạy trốn."

 

Ngay khi ông ta nói xong, cảnh vật xung quanh bắt đầu tan biến. Cậu bé trong ký ức, nhóm học sinh, và cả sân trường dần mờ nhạt đi, chỉ còn lại Hải Đăng đứng giữa một không gian trắng xoá.

 

Một cánh cửa mới lại hiện ra trước mặt cậu, lần này sáng rực và rõ ràng hơn bất kỳ cánh cửa nào trước đó. Hải Đăng biết rằng con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng giờ đây, cậu đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Ký ức không còn là gánh nặng, mà là bài học giúp cậu trưởng thành.

 

"Cậu đã sẵn sàng cho ký ức cuối cùng chưa?" Người đàn ông lặng lẽ hỏi, ánh mắt ông ta đong đầy sự chờ đợi.

 

Hải Đăng gật đầu, bước về phía cánh cửa. "Tôi sẵn sàng."

 

Loading...