Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Bách Quỷ - Chương 9: Đường sống duy nhất

Cập nhật lúc: 2024-10-01 16:55:20
Lượt xem: 47

51

Khi Liễu Nhứ nhảy lầu rồi mất, trong lòng cô luôn tràn ngập sự chán nản và rối rắm.

Linh hồn cô đơn lang thang trên trần gian, không thể đầu thai.

Khi còn đang rối rắm, cô bất ngờ gặp được một cô gái trẻ.

Trên người mặc chiếc áo choàng màu vàng sáng, khăn choàng dài, mắt lấp lánh như ánh sao, trông giống như một đạo sĩ xuống núi ngao du.

Khi nhìn thấy Liễu Nhứ, cô ho nhẹ:

"Có một linh hồn vô tội ở đây.

“Bản tính lương thiện, nhưng số mệnh lại quá yếu đuối.

"Tôi giúp cô siêu độ thôi, kiếp sau sẽ được vào nhà giàu sang."

Nói xong, cô khẽ đọc đạo quyết:

"Thái thượng xá lệnh, siêu xá cô hồn…”

Trong quá trình đó, tầm nhìn của Liễu Nhứ dần trở nên rõ ràng hơn.

Sau khi hiểu rõ tình hình, cô lo lắng nói:

"Đạo trưởng, cám ơn người đã giúp đỡ tôi, nhưng... tôi còn có việc muốn thỉnh cầu!"

Liễu Nhứ cầu xin người phụ nữ bói đoán sự an toàn của Bạch Dương, cô vẫn luôn lo lắng không yên.

Người phụ nữ mặc đạo bào vui vẻ đồng ý.

Nhưng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của cô đã thay đổi:

"Bạn của cô bây giờ vẫn ổn, nhưng... mười ngày sau cô ấy sẽ ch.ết dưới tay ác quỷ.

“Thật kỳ lạ, sao bạn của cô lại có thể vô cớ chọc vào “nó”?

Giống như bị sét đánh, Liễu Nhứ ngơ ngác hỏi: “Gì cơ?”

"Người gi.ết cô ấy là 'Bách Quỷ Minh Nguyệt', một loại quỷ tiên được tạo thành từ trăm loại tà linh, địa vị của nó trong quỷ giới không hề thấp."

Người phụ nữ cau mày, như không thể nghĩ ra nguyên nhân cụ thể, giống như đã có người cố ý che đậy.

Liễu Nhứ không biết gì về ma quỷ, cô chỉ biết rằng Bạch Dương đang gặp rắc rối.

Cô đột ngột cúi lạy, hồi lâu không hề động đậy.

"Tôi không muốn đầu thai nhà giàu sang nào hết, tôi chỉ cầu đạo sĩ cứu cô ấy!"

Đạo sĩ lắc đầu:

"Việc liên quan đến quỷ tiên, không hề đơn giản…”

"Giống như giữa các quốc gia có luật pháp, Đạo giáo của chúng ta cũng không thể trực tiếp can thiệp vào hành vi của quỷ tiên. Ta cũng ... không có cách nào."

.

52

Liễu Nhứ nghiến chặt răng, không ngẩng đầu lên mà vẫn quỳ.

"Đạo sư, cầu xin người, tôi nguyện ý làm bất cứ việc gì."

Người phụ nữ im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài:

"Cứ gọi ta là Diên Nhất."

“Nếu ta cưỡng chế ra tay, có thể sẽ gây ra tranh chấp giữa Đạo giáo và quỷ giới, điều này thực sự không phù hợp.

"Nhưng… ngươi vốn dĩ là một linh hồn.

"Nếu ngươi nguyện ý hi sinh mạng sống của mình để cứu bạn, ta có biện pháp."

Liễu Nhứ kiên định nói:

“Nếu người sẵn lòng, xin hãy cho ta một lời khuyên.”

Diên Nhất tuy còn trẻ nhưng lại có phong thái cao quý.

Với sự trợ giúp của đan dược và thuật pháp "Nhất khí hoá tam thanh", chỉ trong vòng vỏn vẹn ba ngày, cô đã thực sự giúp Liễu Nhứ tu luyện ra "quỷ tính" của mình.

Đồng thời vào ngày thứ ba, đạo sĩ long trọng lấy ra một lá bùa vàng.

"Theo lẽ thường, nếu như muốn cứu người dưới tay Bách Quỷ Minh Nguyệt thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.

"Trừ khi... ngươi có thể biết trước mọi trò chơi, điểm yếu và chi tiết của nó."

“Đây là lá bùa thần của giáo phái chúng ta: 'Dòng sông thời gian'.

“Vì cái giá phải trả quá cao nên nhiều năm nay không ai dám sử dụng.

"Nó có thể sử dụng những thông tin như ngày sinh của ngươi, ghi chép về Bách Quỷ Minh Nguyệt trong sách cổ làm điểm khởi đầu.

"Cưỡng chế mô phỏng ra thế giới trong tương lai.

"Đây không chỉ là bói toán, mà còn là... một cái nhìn thực sự về thế giới tương lai."

.

53

“Ta đã tính qua, đêm đó dòng sông thời gian có hơn một nghìn nhánh sông, tức là có hơn một nghìn thế giới song song có thể xảy ra.

"Ta có thể đưa ngươi đến từng thế giới song song trong đó và hợp nhất vào linh hồn trong tương lai.

“Ngoại trừ cô gái tên Chu Thải có vẻ đã bị che giấu, những chi tiết khác đều có thể tìm hiểu được.

"Ngươi cần phải tự mình trải qua hơn một nghìn khả năng này. Không ngừng chìm đắm trong đó, kể cả cái ch.ết, sau đó ghi nhớ từng chi tiết.

"Cho đến khi... chúng ta tìm thấy nhánh sông nơi có 'đường sống'.

"Đương nhiên... có thể sẽ không tìm được, có thể hơn một nghìn nhánh sông này đều là tử cục...

Diên Nhất hít sâu một hơi, ngữ khí trở nên nặng nề.

“Nếu thực sự tìm được một tia hy vọng, ngươi cần phải ghi nhớ từng bước đi của nhánh sông đó.

"Có điều Bách Quỷ Minh Nguyệt giỏi đánh cắp trí nhớ.

“Cũng giống như một ván cờ, việc ngươi ghi nhớ hết các quân cờ đen trắng thôi là chưa đủ.

“Ngươi còn phải khắc sâu từng chiêu thức, từng điểm đột phá trong mọi tình huống vào hồn cốt mình.

"Khi gặp nguy hiểm, hồn cốt của ngươi sẽ hiện ra "chữ m.áu" tương ứng để nhắc nhở, ngươi sẽ bình an vô sự.

“Nhưng cũng vì thế, ngươi sẽ phải chịu đựng… cái ch.ết vô tận và nỗi đau thấu xương.

“Những lời cần nói đã nói hết, ngươi có sẵn lòng không?”

Liễu Nhứ run rẩy toàn thân, nhưng không hề do dự:

"Tôi đồng ý!"

(*Chú thích: lá bùa thần có thể tính ra hơn một nghìn khả năng (nhánh sông) có thể xảy ra trong tương lai, Liễu Nhứ cần tự mình trải nghiệm hơn một nghìn nhánh sông này và tìm ra nhánh sông có thể sống sót, cũng có thể hơn một nghìn nhánh sông này đều dẫn đến cái ch.ết, tức dù làm thế nào cũng không thể chiến thắng trò chơi của Bách Quỷ Minh Nguyệt. Nếu tìm được nhánh sông có thể sống sót, cần đem cách chiến thắng trò chơi khắc vào xương cốt để khi BQMN đánh cắp trí nhớ, chữ m.áu sẽ hiện ra nhắc nhở để làm theo)

.

54

Chỉ vỏn vẹn bảy ngày.

Đối với Liễu Nhứ dường như đã qua bảy năm.

Vô tận ác quỷ, núi xác biển m.áu, tử vong thăng trầm.

Nhưng cái ch.ết không phải là điều đáng sợ nhất.

Chứng kiến từng lần ​​Bạch Dương ch.ết đi mới là một trải nghiệm đau đớn.

Nhưng cũng chính sự ch.ết đi lặp lại của Bạch Dương đã kích thích Liễu Nhứ không ngừng hoà mình vào nhánh sông thời gian tiếp theo.

Một mình cô đơn độc, bơi ngược dòng.

Cuối cùng, rạng sáng ngày thứ bảy.

Sau một nghìn lẻ năm cái ch.ết.

Trong một ngàn lẻ sáu nhánh.

Liễu Nhứ cuối cùng đã tìm thấy "đường sống" duy nhất và khắc xong hồn cốt hoàn chỉnh.

Ánh bình minh chiếu vào hồn thể, mơ hồ phản chiếu hồn cốt của Liễu Nhứ, trên đó được khắc dày đặc chữ m.áu.

Cô ngã gục xuống đất, hướng mặt về phía mặt trời mọc, hai hàng nước mắt trong veo chảy ra.

"Cuối cùng tớ... đã thành công.”

"Bạch Dương, chờ tớ."

.

55

Tôi khóc như mưa, trong chốc lát không thể hồi thần.

"Tiểu Nhứ... Vì sao cậu lại ngốc như vậy?"

Liễu Nhứ lau nước mắt cho tôi, gượng cười:

"Nếu có một tia hi vọng sống, đương nhiên phải thử."

"Đừng lo lắng, đêm nay mọi bước đi đều thuận lợi, chúng ta nhất định sẽ thắng."

Hiện tại chúng ta đã đến trò thứ 36.

Chữ m.áu đã bao phủ 70% cơ thể của Liễu Nhứ, cơ thể cứng ngắc đến mức gần như không thể cử động.

Tôi không nói gì nữa, cúi xuống cõng cậu ấy trên lưng.

"Cảm ơn cậu, bây giờ đến lượt tớ dẫn đường."

Khi vượt qua trò thứ 49, Liễu Nhứ đã trở thành một người m.áu.

Ngay cả má và da đầu cũng khắc đầy chữ m.áu.

Tôi cũng bị thương nặng.

Nghiến răng nghiến lợi muốn tiếp tục đi lên lầu.

"Bịch"

Nhưng cuối cùng tôi đã đạt đến giới hạn của mình.

Tôi khuỵu xuống, Liễu Nhứ trên lưng cũng ngã xuống đất.

Tôi lê thân xác một cách khó nhọc, cố gắng muốn đi đỡ cậu ấy.

Khi nhìn thấy má cậu ấy đầy m.áu, tôi cảm thấy đau nhói trong lòng.

"Liễu Nhứ!"

Tôi nức nở: “Thật sự có đường sống sao…”

Liễu Nhứ đang gắng gượng từng hơi thở:

"Phải... chỉ là không thể nói cho cậu biết bây giờ.

"Ngay khi tớ bước vào trò chơi... Bách Quỷ Minh Nguyệt đã xóa sạch mọi ký ức về việc tìm ra đường sống của tớ...

"Nhưng không sao cả, chúng ta vẫn còn có chữ m.áu...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tro-choi-bach-quy/chuong-9-duong-song-duy-nhat.html.]

"Chữ m.áu nói với tớ rằng nếu tớ kiên trì thêm một chút nữa, mọi chuyện sẽ sớm xoay chuyển…”

Tôi lau nước mắt, duỗi bàn tay nhức nhối của mình ra ôm lấy Liễu Nhứ.

Từng bước khó nhọc đi lên.

Trò thứ 50.

"Quỷ không đầu" ở màn này đã không thể gi.ết được chúng tôi trong thời gian quy định.

Nó miễn cưỡng cất chiếc rìu của mình đi và biến mất trong bóng tối.

Liễu Nhứ và tôi ngã gục xuống đất, như thể chúng tôi đã cạn kiệt sức lực cuối cùng.

Tôi đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

“Roẹt"

Âm thanh khắc chữ m.áu đột nhiên vang lên.

Tôi giật mình quay đầu lại thì thấy mặt Liễu Nhứ đau đớn, dòng chữ m.áu bắt đầu chậm rãi xuất hiện giữa hai hàng lông mày.

Đây là phần còn nguyên vẹn cuối cùng của khuôn mặt.

"Tiểu Nhứ!"

Có gì đó không ổn, các chữ m.áu trước đây chỉ xuất hiện khi tham gia trò chơi, nhưng bây giờ là giờ nghỉ giữa các trò chơi...

Tôi đứng dậy một cách khó khăn để nhìn.

Dòng chữ viết bằng m.áu là: [Ngoài cửa sổ].

Hơn nữa chữ thứ tư vẫn còn đang được khắc.

"Hả?"

Không hề báo trước, người dẫn chương trình đã lâu không lên tiếng ho nhẹ.

Chữ “m.áu” dường như đã bị cưỡng chế dừng lại, kết thúc ở từ thứ tư.

Chỉ có một chữ cái [h].

Cùng lúc đó, Liễu Nhứ run rẩy bất tỉnh.

.

56

Mắt tôi đỏ hoe, khẽ lắc nhẹ cậu ấy nhưng không có phản hồi.

“Ngươi đã làm gì cậu ấy thế?!”

Người dẫn chương trình không đáp lại tiếng gầm của tôi mà chỉ nói:

"Các ngươi đã ngây người ở chỗ này quá lâu, thời gian đi lên lầu cũng không còn bao nhiêu.”

"Nếu không kịp lên lầu, các ngươi sẽ thua cuộc."

Tôi nhìn đồng hồ đếm ngược, chỉ còn 1 phút 40 giây.

Trái tim tôi run lên, tôi nghiến răng ôm lấy Liễu Nhứ, vừa định bước ra khỏi cửa.

Tôi đột nhiên khựng lại.

Chữ m.áu được khắc giữa hai lông mày, chắc hẳn phải hết sức quan trọng mới phải.

Lại thêm người dẫn chương trình không ngần ngại cưỡng chế chữ m.áu...

Chẳng lẽ… nó có liên quan đến đường sống duy nhất?

Không được, tôi phải đi xem thử!

Tôi đặt Liễu Nhứ xuống, lập tức đến bên cửa sổ, thò đầu ra nhìn.

Một mặt trăng khổng lồ ở chính giữa bầu trời.

Trừ nó ra, vạn vật đều tối đen, không có gì đặc biệt.

Bỗng nhiên, tôi nhớ lại chữ cái được khắc dở “h"

Ngoài cửa sổ và chữ cái h có quan hệ gì…

Tim tôi hẫng một nhịp.

Có một hồ nước nhân tạo ở dưới lầu ký túc xá!

.

57

Tôi nhìn xuống, hồ nước vẫn còn đó nhưng không có gió. Mặt hồ giống như một tấm gương phẳng lặng, không có chút gì dị thường.

Chỉ còn lại 1 phút, trên trán tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Tôi mở to mắt nhìn từng tấc ngoài cửa sổ, không hề biết rằng lòng bàn tay mình đã ướt đẫm.

Không ổn, tôi phải rời đi trước.

Chí ít phải dành 30 giây để lên lầu.

Ngay lúc xoay người lại, một chi tiết lóe lên trong đầu tôi.

Cơ thể tôi cứng đờ, cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường:

Mặc dù mặt hồ giống như một tấm gương, nhưng trong đó không có bóng của mặt trăng.

Quả thực có điều gì đó không ổn với cái hồ này!

Trong lòng tôi đã có quyết định, nhất định phải nhìn qua toàn bộ hồ trước khi rời đi.

Hít sâu một hơi, tôi nắm lấy lan can.

Bất chấp mọi rủi ro, tôi nghiêng gần hết người ra ngoài và nhìn thẳng xuống bên dưới.

Trong nháy mắt, đồng tử tôi co lại.

B612Planet

Chỉ thấy tòa ký túc xá phản chiếu trên mặt hồ không phải tòa nhà quỷ trăm tầng mà là một tòa nhà bảy tầng bình thường.

Ánh đèn sáng rực, dáng người in bóng, vô cùng náo nhiệt.

Lại quan sát cẩn thận.

Chỉ có ký túc xá 412 nơi chúng tôi ở là không có đèn sáng.

.

58

Tôi nhìn vầng trăng to kỳ lạ.

Rồi nhìn tòa nhà quỷ trăm tầng tối om om.

Lại nhìn thế giới bình yên trên mặt hồ.

Một phỏng đoán lớn mật trỗi dậy.

Có lẽ nào.......thế giới trong hồ mới là thế giới thực?

Nếu ai đó nhìn vào hồ từ thế giới thực, họ sẽ thấy gì?

Họ sẽ thấy chúng tôi chứ?

Tim tôi đập thình thịch. Nếu phỏng đoán này là đúng...vậy thì nhảy xuống hồ...có lẽ chúng tôi sẽ có thể quay trở lại trần gian!

Mặt trăng trên bầu trời bắt đầu vặn vẹo và lấp lánh.

Nếu nhìn kỹ, đây nào phải mặt trăng?

Đây rõ ràng là một con mắt màu bạc khổng lồ.

Nó nhìn thẳng vào tôi, như một vị thần.

Một giọng nói vang lên từ trên trời:

"Chúc mừng bạn đã phát hiện ra 'lối ra'.”

"Chuẩn bị bước vào 'đường tối'."

.

59

Giọng nói này không thể phân biệt được là nam hay nữ, không ai khác chính là Bách Quỷ Minh Nguyệt.

Hoá ra.........nó vẫn luôn lơ lửng ở trên bầu trời, quan sát mọi thứ.

"Trò chơi Bách Quỷ có hai đường chính.

"Một đường sáng và một đường tối.

"Đường sáng đương nhiên là vượt qua tất cả 100 trò chơi.

"Về phần đường tối, ha ha ha, ta đã cất giấu ở trò thứ 50, nhiều năm như vậy cũng không có người phát hiện ra.”

Nói xong những lời này, trên bầu trời chiếu xuống hai tia sáng bạc, chiếu lên người tôi và Liễu Nhứ.

Khiến cho vết thương của chúng tôi hồi phục không ít, Liễu Nhứ cũng đang dần tỉnh lại.

Tôi ngay lập tức đỡ lấy Liễu Nhứ, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sự giải thoát từ Bách Quỷ không phải là một điềm tốt.

"Liễu Nhứ, ngươi là người chơi ta đánh giá cao nhất trong mười năm qua.

"Buổi phát sóng trực tiếp của ta có một quy định.

“Đối với người chơi bình thường, về cơ bản ta sẽ không can thiệp.

"Nhưng đối với những kẻ lập dị và ăn gian như ngươi, ta sẽ can thiệp tối đa ba lần tùy theo tình huống.

"Ba lần tối nay đã được hoàn thành:

"Xóa ký ức, mở rộng trăm tầng, ngăn chặn chữ m.áu.

"Thế mà ngươi đều có thể vượt qua.

“Dưới sự chứng kiến của vạn quỷ, ta cũng sẽ không thất hứa.

"Đường tối tiếp theo đây, hoàn toàn phụ thuộc vào số phận của các ngươi."

.

60

Tôi lo lắng hỏi: “Rốt cuộc thì đường tối là gì?”

Bạch Quỷ Minh Nguyệt bình tĩnh nói:

"Không phải ngươi đã đoán ra rồi à?"

Tôi giật mình: “Từ cửa sổ nhảy xuống hồ? Thế giới trong hồ mới là thế giới thực?”

Giọng nói của nó dần trở nên khí thế, thoắt ẩn thoắt hiện:

"Ha ha ha, nói chính xác thì…

"Các ngươi vẫn luôn bị mắc kẹt trong hình ảnh phản chiếu của hồ nước ở thế giới thực.

"Muốn rời khỏi đây, nhảy xuống từ cửa sổ cũng vô ích thôi.

"Bắt buộc phải nhảy xuống từ tầng thượng...

"Cái gọi là đường tối rất đơn giản:

“Lợi dụng độ cao của một trăm tầng lầu nhảy xuống mặt hồ, sẽ phá vỡ kết giới này và trở lại trần gian.

"Không cần chơi các trò chơi còn lại nữa."

"Đây là vòng kết của đường tối: Kính Hoa Thuỷ Nguyệt."

Loading...