Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Bách Quỷ - Chương 5: Kí ức bị đánh cắp, còn lại ba người chơi

Cập nhật lúc: 2024-10-01 16:47:54
Lượt xem: 47

25

Có vẻ như Liễu Nhứ lại kích hoạt chữ m.áu!

Tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống và bịt cái miệng đang than khóc của Diêm Huyên Huyên lại.

Sau đó tắt điện thoại và đặt lời nhắc nhở của Liễu Nhứ trước mắt cậu ta.

Cậu ta đơ ra, ngay lập tức nín thở.

Mọi thứ đều im lặng, trong phòng 612 không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa.

Không còn nguồn âm thanh, dấu chân quỷ đột nhiên bị chững lại.

Một loạt âm thanh kỳ quái của những tiếng thở giận dữ.

Nó dường như bị lạc và bắt đầu đi vòng tròn.

Sau khi thoát ch.ết trong gang tấc, tôi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhân cơ hội này, tôi dùng chút mẹo nhỏ để thoát khỏi Diêm Huyên Huyên và im lặng giữ khoảng cách.

Lúc này bốn người chúng tôi mỗi người chiếm một góc.

Liễu Nhứ lại gửi một tin nhắn khác:

[Chữ m.áu nhắc nhở rằng âm thanh thở cũng sẽ bị nó phát hiện!

[Chúng ta phải lập ra một chiến lược:

[Mọi người phải chú ý đến khoảng cách với con quỷ, một khi nó đã ở xa mình, các cậu phải thở ngay.”

[Đợi cho đến khi dấu chân quỷ đến gần hơn một chút thì lập tức nín thở. 】

Mắt tôi sáng lên, phương pháp này rất thông minh.

Không chỉ có thể thay phiên nhau thở mà còn có thể chơi cho con quỷ xoay lòng vòng.

Quả nhiên sau đó, những dấu chân quỷ loanh quanh giữa bốn người chúng tôi, nhưng nó không bao giờ chạm được vào chúng tôi nữa.

Sau nhiều vòng như vậy, thời gian đếm ngược chỉ còn 4 phút.

Tôi vừa mới thả lỏng được một chút thì lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng khác:

Trước đó, nhờ nước coca và vết m.áu của Diêm Huyên Huyên mà chúng tôi có thể nhìn thấy dấu chân khổng lồ. Nhưng sau khi nó đi tới đi lui, dấu chân càng ngày càng mờ nhạt.

Bây giờ nó đã hoàn toàn biến mất!

.

26

Tim tôi hẫng một nhịp, không dám tiếp tục thở nữa.

Chúng tôi bắt buộc phải đổ thêm chút chất lỏng xuống sàn mới được!

Tôi lo lắng nhìn quanh phòng, nhưng thậm chí một chai nước lọc cũng không có.

Xong đời rồi.

Không thấy gì mới là điều đáng sợ nhất.

Bây giờ nó có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, và có lẽ người thở tiếp theo sẽ là người nhận lấy cái ch.ết. .

Oxy trong lồng n.g.ự.c ngày càng ít đi, nỗi sợ hãi lại quay trở lại.

Tôi nhìn Liễu Nhứ và Chu Thải, sắc mặt họ cũng rất tệ.

Có thật là không còn cách nào nữa không?

Liếc qua khóe mắt, tôi bắt gặp Diêm Huyên Huyên đang làm gì đó.

Cậu ta tháo chiếc đồng hồ thông minh của mình ra và dùng ngón tay liều mạng nhấn vào thứ gì đó.

Cậu ta đang làm gì vậy?

Đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một cách kỳ lạ.

Tôi chợt có một dự cảm chẳng lành.

“Vút"

Một vật gì đó được ném qua theo đường cong parabol.

Diêm Huyên Huyên ném đồng hồ sang chỗ tôi.

Đồng tử của tôi híp lại.

Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải đỡ lấy nó.

Nhỡ đâu nó rơi vào cạnh chân tôi, tiếng động gây ra có thể khiến tôi ch.ết không nhắm mắt.

Tôi vừa đỡ được chiếc đồng hồ.

"Bíp bíp bíp——"

Tiếng chuông đồng hồ reo vang.

m thanh sắc bén xé nát sự im lặng.

.

27

Tôi ngay lập tức nhấn tắt chuông.

Quá sợ hãi và tức giận, tôi muốn ném chiếc đồng hồ trở lại.

Nhưng tôi phát hiện ra, lúc chuông reo, Diêm Huyên Huyên đã lao vào nhà vệ sinh trước.

Điều đáng sợ hơn nữa là, giây tiếp theo, tiếng chuông lại bắt đầu vang lên.

Tắt một cái thì cái khác lại đến.

Cậu ta đặt rất nhiều chuông hẹn giờ với khoảng cách là 1 giây!

Cùng lúc đó, một tin nhắn hiện lên trong nhóm ký túc xá:

“Đây cũng là muốn tốt cho các cậu, dù sao cũng phải có ai đó hy sinh.”

“Đợi con quỷ g.i.ế.c ch.ết Bạch Dương, không chỉ có thể kéo dài thời gian mà chân nó còn dính m.áu của cậu ta.”

“Bằng cách này, chúng ta có thể xác định lại vị trí của con quỷ, một mũi tên trúng hai đích"

Sau khi tiếng chuông thứ hai vang lên, tôi liền ném chiếc đồng hồ vào một góc trống, cầu mong con quỷ sẽ bị dẫn sang đó.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp khả năng phán đoán của con quỷ này.

"Aaaaa—"

Một bàn tay tàng hình khổng lồ đột nhiên bóp lấy cổ tôi.

Cơ thể bị cưỡng chế nâng lên và treo lơ lửng giữa không trung.

Cảm giác nghẹt thở mạnh mẽ xâm chiếm lấy tôi.

Trong lúc mơ hồ, tôi nhìn thấy một bóng người đang lao về phía trước.

Là Chu Thải!

Cậu ta lấy một tấm ga trải giường mỏng, giũ mạnh để quấn quanh người con quỷ.

Một thân hình cao gầy hiện lên dưới tấm ga trải giường.

Trong lúc con quỷ đang túm lấy tôi, Chu Thải vội lấy bật lửa châm lửa đốt chiếc ga giường!

Có lẽ ngọn lửa có tính dương. Khi ngọn lửa bùng lên, con quỷ bắt đầu tru tréo.

Tôi cảm thấy cổ mình lỏng ra một chút, oxy tràn vào, tôi liền liều mình vùng vẫy.

Sau đó thì ngã xuống đất. Chu Thải tóm lấy tôi và cố kéo tôi đi.

Con quỷ vung tay một cái, ngọn lửa chuyển từ đỏ sang xanh, ga trải giường trong phút chốc biến thành tro bụi.

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay trái của Chu Thải bị nó tóm lấy.

Trên vai của cô, năm dấu vân tay khổng lồ ấn càng ngày càng sâu hơn.

“Phựt"

Cánh tay trái của cậu ấy cứ như thế bị xé toạc, chỉ còn lại xương trắng, m.áu chảy đầm đìa.

"Aaahhhhhh——".

Sau tiếng hét chói tai, cánh tay bị đứt lìa bay lên và rơi xuống trước mặt tôi.

.

28

"Chu Thải!"

Tim tôi như thắt lại, tôi quay người đỡ cậu ấy.

Người mà cách đây vài phút tôi còn phải dè dặt giờ lại đang liều mạng để cứu tôi với cánh tay nhuốm đầy m.áu.

Sự tức giận và cảm giác tội lỗi gần như nhấn chìm tôi.

Tôi nghiến răng, gần như là kéo Chu Thải tiến về phía trước.

Đột nhiên trong điện thoại có tin nhắn hiện lên:

[Tớ có một biện pháp! Hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa!]

Là Liễu Nhứ!

Tôi nhìn quanh và thấy em ấy đang ngồi xổm trước một cái bàn, cố gắng di chuyển thứ gì đó.

Tôi không có thời gian để xem kỹ hơn, tôi chỉ biết rằng nếu em ấy đã nói có cách thì nhất định sẽ có cách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tro-choi-bach-quy/chuong-5-ki-uc-bi-danh-cap-con-lai-ba-nguoi-choi.html.]

Vẫn còn hy vọng, tôi phải cố gắng!

Sau khi cưỡng ép kìm nén mọi cảm xúc, tôi suy nghĩ thật kỹ.

Trước tiên phải khiến con quỷ lộ diện đã thì mới có cơ hội trì hoãn thời gian.

Các ý tưởng thay nhau xẹt qua đầu, tôi nhìn vào cánh tay bị đứt lìa trên mặt đất.

Có rồi!

Tôi nhanh chóng nhặt cánh tay bị gãy lên và vung mạnh.

Những giọt má.u đỏ tươi b.ắ.n lên không trung, thành công phác họa ra hình dáng một con quỷ cao lớn.

Nó gần như áp sát chúng tôi, mỗi bước lại tiến lại gần chúng tôi hơn.

Khi tôi đang trốn né một cách tuyệt vọng, Liễu Nhứ cuối cùng cũng đứng dậy.

Cô ôm một túi đồ lớn và bắt đầu trèo lên giường.

Sau khi đứng vững, cô xé miệng túi và đổ xuống.

Một đống thứ màu trắng rơi xuống.

Trông như trời vừa đổ tuyết.

Tôi đưa tay ra, túm lấy một ít và ngửi.

Đây là... bột mì?

Tìm thấy bột mì trong ký túc xá cũng không có gì lạ, điều kỳ lạ là mục đích đổ nó ra.

Liễu Nhứ từ trên cao hét xuống: "Chu Thải! Ném bật lửa lên! Nhanh!"

Con quỷ nghe thấy và bắt đầu di chuyển về phía Liễu Nhứ.

Chu Thải gắng gượng ném bật lửa lên:

"Cậu… muốn làm gì vậy?"

Liễu Nhứ miễn cưỡng cười:

"Còn nhớ không? Nếu nồng độ bột đạt tới 9,7 gram trên một mét khối, gặp lửa nó sẽ phát nổ.”

"Chu Thải, đây là kiến ​​thức cậu dạy tớ mà."

Sắc mặt Chu Thải thay đổi rõ rệt.

Lẽ nào…

Tôi có một dự cảm không lành:

"Tiểu Nhứ! Đừng!"

Những Liễu Nhứ lại dùng hết sức để át giọng tôi:

"Trốn vào nhà vệ sinh! Đó là cách duy nhất!"

Em ấy nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng như sao.

"Đừng sợ, có em ở đây."

Tôi chợt nhớ ra, đây là những gì Liễu Nhứ đã từng nói.

.

29

Liễu Nhứ bắt đầu đếm ngược: “Ba”

"Khôngg!"

Theo bản năng, tôi bắt đầu lao về phía giường.

Chu Thải dùng cánh tay còn lại ôm chặt tôi.

"Bạch Dương! Cho dù muốn đổi thành cậu làm, cậu cảm thấy còn kịp không?!"

Tôi nhíu chặt lông mày, toàn thân không khỏi run lên, trong miệng có vị tanh ngọt.

"Chị Dương! Đi đi!" Liễu Nhứ cũng hét lên với tôi.

Trái tim tôi dường như vỡ vụn. Nỗi buồn nhấn chìm cả cơ thể.

Tôi ước gì đây chỉ là một giấc mơ.

Tôi nhìn chăm chú Liễu Nhứ.

Sau đó nín thở, lôi Chu Thải nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh, đá tung cửa ra, Diêm Huyên Huyên đang rúc vào trong góc, sợ hãi nhìn tôi.

Sau khi ổn định xong Chu Thải, tôi nắm lấy cánh tay của Diêm Huyên Huyên.

"Mày định làm gì!" Diêm Huyên Huyên hét lên.

"Tao sẽ gi.ết mày." Tôi ch.ết lặng

Thể lực của tôi tốt hơn cô ta vài phần nên khi dùng sức đá một cái, cô ta ngay lập tức bị đá ra khỏi nhà vệ sinh.

Liễu Nhứ: "Hai."

Diêm Huyên Huyên đập mạnh cửa.

Tôi phớt lờ cô ta, dựa vào cửa, từ từ trượt xuống.

Liễu Nhứ: "Một."

Một loạt tiếng nổ lớn vang lên bên tai tôi.

Cửa nhà vệ sinh bị chấn vỡ.

Tôi dùng thân mình bảo vệ Chu Thải, không dám cử động.

"Chúc mừng Bạch Dương, Chu Thải, Diêm Huyên Huyên đã chiến thắng Bách Quỷ trò thứ ba: Quỷ Hắc Ám."

Tôi thực sự muốn khóc.

Nhưng lại phát hiện mặt mình đã đầy nước mắt từ bao giờ, và cũng không thể tiếp tục khóc nữa.

.

30

Tôi đỡ Chu Thải ra khỏi nhà vệ sinh, cả phòng 612 đều cháy đen.

Diêm Huyên Huyên cuộn tròn trên mặt đất, hấp hối.

Vì ở xa trung tâm vụ nổ nên cô ta vẫn giữ được nửa cái mạng.

Ở giữa phòng 612, những mảnh vỡ nằm rải rác trên mặt đất.

Tôi nhìn đống bừa bộn dưới đất mà nước mắt lại trào ra.

Đột nhiên, một tia sáng từ không khí xuất hiện, gắn vào cánh tay bị giật đứt của Chu Thải và nửa cơ thể bị cháy đen của Diêm Huyên Huyên.

Vết thương nhanh chóng lành lại.

"Bộp, bộp, bộp."

Người dẫn chương trình vỗ tay, nâng cao giọng:

"Mặc dù lại là một trận đấu ấm áp tình người khác nhưng nó vẫn rất thú vị. Cảm ơn mọi người vì màn thể hiện xuất sắc của mình.”

B612Planet

Tôi bỗng trở nên mất trí:

"Dù sao trước đây cũng có thể hồi sinh chúng tôi, vậy bây giờ cũng làm được chứ!”

"Dùng mạng của tôi, đổi lấy mạng Liễu Nhứ!"

"Xin mày đấy..."

Chu Thải dùng sức nắm lấy tay tôi, ra hiệu cho tôi bình tĩnh lại.

Tôi hít một hơi thật sâu:

"Cậu ấy đã ch.ết vì chúng ta... hơn nữa nếu không có cậu ấy, chúng ta chắc chắn cũng không sống nổi.”

"Nếu tớ có thể ch.ết thay cậu ấy… cậu vẫn còn hi vọng có thể ra ngoài."

Người dẫn chương trình ngắt lời:

"Sống ch.ết có số, thành bại do trời, không cần phải nhiều lời nữa."

Sau đó nó lại cười và nói:

"Những người chơi đã chiến thắng, các bạn đã sẵn sàng cho những kí ức trọn vẹn chưa?"

Nó duỗi ra bàn tay ma quái, bốn sợi tơ ký ức chậm rãi trôi nổi.

"Phựt"

Sợi tơ thực sự chui ra khỏi điện thoại di động, trước mặt mỗi người có một sợi.

Tôi ch.ết lặng:

"Liễu Nhứ đã ch.ết, kí ức của cậu ấy cũng không cần dùng đến nữa, mày có thể giao nó cho tao được không?"

Người dẫn chương trình không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, nó mới chậm rãi nói: “Được.”

Một sợi tơ khác lại lơ lửng tới trước mặt tôi.

Bàn tay ma quái búng ngón tay, sợi chỉ nhảy lên, xuyên qua lông mày của mọi người.

Sự mệt mỏi đột ngột ập đến.

Trong lúc bàng hoàng, tôi dường như đã mơ một giấc mơ.

Loading...