Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Bách Quỷ - Chương 1: Đường link quái dị trong nhóm chat

Cập nhật lúc: 2024-10-01 16:31:04
Lượt xem: 60

12h đêm tết Trung Nguyên, tôi vô tình lướt trúng một buổi truyền hình trực tiếp:

[Trò chơi bách quỷ bắt đầu, tiếp theo sẽ livestream gi.ế.t người ngẫu nhiên.]

Vừa định thoát ra thì tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đây không phải là dì quản lý ký túc xá của chúng tôi sao!

Dì Vương, quản lý của chúng tôi, đang quỳ gối trên vũng m.áu với vẻ mặt bình thản. Sau đầu dì cắm một con dao, cả cái đầu như bị khoét rỗng.

Tôi không thể tin nổi, vùng dậy khỏi giường.

Máy quay rung lên, kẻ s.át nhân rút ra một chùm chìa khóa từ trên người dì Vương.

"Bây giờ sẽ ngẫu nhiên chọn ra một phòng ký túc xá, người bị chọn trúng nhớ đóng chặt cửa nẻo, trò chơi chính thức bắt đầu."

Sau một hồi sờ soạng, kẻ s.át nhân tuỳ tiện chọn ra một chiếc chìa khóa.

Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình, tóc tai dựng đứng.

Chìa khóa phòng 412.

Đó chính là...phòng ký túc xá của tôi!

 

B612Planet

.

1

"Mấy đứa nói xem, giấc mơ này có phải khá kích thích không?"

Trước khi đi ngủ, tôi thuận miệng chia sẻ cơn ác mộng tối qua của mình với bạn cùng phòng.

Học bá Chu Thải đang học dở thì dừng lại. Bạn thân của tôi, Liễu Nhứ tháo tai nghe ra.

Cả hai đều nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

Chu Thải trợn mắt:

"Có phải cậu... còn gửi link phát sóng trực tiếp vào nhóm phòng mình, sau đó thì tỉnh lại không?"

Tôi gật đầu ngơ ngác.

Liễu Nhứ cũng rụt rè nói:

"Chị Dương… có phải ID của người dẫn chương trình tên là… Bách quỷ minh nguyệt?"

Tôi sửng sốt:

"Làm sao em biết?"

Tôi vô cùng ấn tượng với cái tên kỳ lạ này, nhưng chưa bao giờ đề cập đến nó!

Hai người họ nhìn nhau, trong mắt lộ ra sự hoảng loạn.

"Hình như chúng ta… mơ cùng một giấc mơ."

 

.

2

Sau khi kiểm tra nhiều chi tiết, tôi mới chắc chắn rằng họ không nói đùa.

Điều quái dị hơn nữa là, 12h đêm nay chính là tết Trung Nguyên.

Chu Thải sắc mặt trầm ngâm:

“Ba người cùng mơ một giấc mơ, không thể là trùng hợp được. Hơn nữa, mọi chi tiết đều rõ ràng, thời gian cũng đồng nhất.”

"Tớ nghi ngờ... đây là một giấc mơ tiên tri."

Liễu Nhứ tính vốn nhát gan, nghe xong khuôn mặt tái nhợt:

"Các cậu có còn nhớ những gì buổi phát sóng trực tiếp nhắc tới không… đây là một trò chơi?"

Tôi nghĩ ngợi: "Trò chơi... bách quỷ?"

Liễu Nhứ cuộn tròn trên ghế, tay cô hết lần này đến lần khác siết chặt:

"Hmm...Tớ nghĩ đến một truyền thuyết đô thị có vẻ tương tự…”

"Người ta nói rằng có một loại ác quỷ… bị ám ảnh bởi việc chơi đùa với con người, những người chơi được chọn… sẽ có những giấc mơ tiên tri.”

"Đây là một loại mời gọi, nhắc nhở người tham gia đã đến lúc tập trung tinh thần..."

Tim tôi run lên, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

"Nửa đêm rồi… càng nói càng thấy vô lí.”

“Tớ thà đối mặt với một tên s.át nhân biến thái còn hơn là một con quỷ..."

Tuy nói thế nhưng mắt tôi không nhịn được mà liếc về phía đồng hồ.

Bây giờ là 23:57.

Chỉ còn 3 phút nữa là đến nửa đêm.

Tôi nhìn chằm chằm vào kim giây, một cơn ớn lạnh từ từ dâng lên.

Đột nhiên có một ý nghĩ nảy ra trong tâm trí tôi:

"Tớ có một ý tưởng.”

“Nếu không chạm vào điện thoại của mình, tớ sẽ không thể xem buổi phát sóng trực tiếp, và có lẽ… sẽ không có chuyện xảy ra sau đó nữa!”

Chu Thải thần sắc có chút thoải mái: "Ý của cậu là... thông qua hiệu ứng cánh bướm thay đổi quan hệ nhân quả?"

Tôi gật đầu, lập tức tắt màn hình điện thoại.

“Thử một chút dù sao cũng tốt hơn…”

Khi thời gian đến gần, nội tâm tĩnh lặng của tôi lại bắt đầu không yên.

23:59:58.

23:59:59.

00:00:00.

Cả toà ký túc xá đều yên tĩnh.

Tôi thở dài rồi mỉm cười: "Xem ra đã ổn rồi..."

Lời còn chưa nói hết.

"Ting"

Cả ba chiếc điện thoại của chúng tôi đều sáng lên.

Một đường link hiện lên trong nhóm ký túc xá 412. [@BạchDương @Chu Thải @Liễu Nhứ, mau đến xem buổi phát sóng trực tiếp này, hình như có kẻ s.át nhân ở tầng dưới]

 

.

3

Phòng của chúng tôi có bốn người, còn một người là Diêm Huyên Huyên đang ở trong phòng tắm chung tầng bốn.

Cậu ta tắm ít nhất phải một giờ trở lên, thêm nữa quan hệ với chúng tôi cũng bình thường, vậy nên trong lúc vội vã cũng không có ai nghĩ đến cậu ta.

Tôi run rẩy bấm vào đường link mà cậu ta gửi: [Trò chơi bách quỷ đã bắt đầu, tiếp theo sẽ livestream gi.ết người ngẫu nhiên. ]

Vẫn là khung cảnh đẫm m.áu đó.

Kẻ s.át nhân vẫn rút trúng chìa khóa phòng 412 như cũ.

Diêm Huyên Huyên: [Có phải bọn cậu chọc phải ai rồi không... Vậy thôi, tớ sẽ trốn ở ký túc xá khác trước vậy.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tro-choi-bach-quy/chuong-1-duong-link-quai-di-trong-nhom-chat.html.]

……

Giấc mơ lại tái diễn, sự hư ảo khiến tôi hơi choáng váng.

Thực sự có… ác quỷ đang bày trò?

Ánh mắt của chúng tôi gặp nhau, và chúng tôi có thể nhìn thấy sự kinh hoàng trong đó.

Chu Thải nhanh chóng quyết định:

"Tớ đi khóa cửa! Liễu Nhứ gọi cảnh sát! Bạch Dương di chuyển vật nặng để chặn cửa, nhanh lên!"

Cậu ta nhanh chóng lấy chìa khóa ra, bước tới cửa và tra vào ổ khóa từ bên trong.

Như thế thì dù bên ngoài có chìa khoá cũng không thể mở được.

Sự điềm tĩnh và cẩn thận của Chu Thải giúp tôi lấy lại được cảm giác an toàn.

Tôi nhanh chóng kéo hai chiếc ghế đến chặn cửa, cùng Chu Thải chồng một lượng lớn sách lên trên

Trong lúc này, Liễu Nhứ đang đổ mồ hôi lạnh: “Không gọi được 110, không có tín hiệu!”

Lòng tôi thắt lại: “Livestream còn xem được, sao lại không có tín hiệu?”

Tôi và Chu Thải cũng đi thử, và quả nhiên...ngoại trừ phòng livestream gi.ết người và nhóm ký túc xá 412, tất cả các chức năng khác đều hiển thị "Mạng không khả dụng".

Chương trình phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục.

Kẻ s.át nhân đang leo lên tòa nhà, khung cảnh thì tối mờ mịt, ấy thế mà lại không gặp một sinh viên nào, quỷ dị như một toà nhà hoang.

“Cộc……cộc……cộc"

Bước chân của hắn vừa dồn dập vừa mạnh mẽ.

Từ không nhanh không chậm, đến gần như chạy.

Nhìn vào số tầng, hắn ta đã lên đến tầng 4!

 

.

4

“Ding—”

Đúng lúc tôi đang bối rối, Diêm Huyên Huyên đột nhiên bắt đầu cuộc gọi trò chuyện nhóm. Tôi lập tức ấn nhận.

Cậu ta nói giật cục:

“Hành………hành lang đột nhiên…không có ai cả, tớ gõ cửa các phòng ký túc xá khác cũng không có ai trả lời. Có vẻ như mọi người đã biến mất!”

“Điện thoại cũng không có tín hiệu… Chuyện này là sao?!”

Tôi thì thầm đáp lại:

“Nhỏ giọng thôi! Chúng tớ cũng không liên lạc được với bên ngoài.”

"Kẻ s.át nhân đã đến tầng 4, cậu hãy đi cầu thang phía bắc, nhất định phải tránh mặt hắn. Sau đó trốn ra ngoài và gọi cảnh sát!"

Diêm Huyên Huyên im lặng, chỉ để lại tiếng xuống lầu vội vã "cộc cộc".

"Ơ... không đúng! Tớ đã xuống hai tầng rồi, sao vẫn ở tầng bốn? Đây là quỷ…”

Cuộc gọi đột ngột bị gián đoạn.

Cùng lúc đó.

"Bịch"

Một tiếng động cực lớn phát ra ở hành lang.

 

.

5

Tôi hoảng sợ, cố gọi lại nhiều lần nhưng không ai trả lời.

Lẽ nào cậu ta đã gặp kẻ gi.ết người?

Liễu Nhứ đột nhiên chỉ vào màn hình điện thoại, đầu ngón tay run rẩy.

Màn hình phát sóng trực tiếp cũng tối đen.

Đồng hồ đếm ngược 10 phút hiện lên:

10:00, 09:59 ……

Đây là cái gì? Đồng hồ đếm ngược ch.ết chóc?

….

Tiếng bước chân nặng nề từ hành lang truyền đến, từ xa đến gần rồi đột ngột dừng lại ở cửa.

Kẻ gi.ết người đã đến rồi à?

"Bụp, bang, bang, bang."

Bốn tiếng gõ cửa như gõ vào lồng n.g.ự.c mỗi người chúng tôi.

"Phải làm sao đây......"

Liễu Nhứ ngồi tê liệt trên mặt đất, bất lực nhìn tôi.

Tôi đè nén nỗi sợ hãi, cau mày rút ra một con d.a.o gọt trái cây trên bàn.

"Tiểu Nhứ, đứng dậy đi.”

"Cầu cứu người khác còn không bằng cầu cứu chính mình. Cùng lắm thì liều mạng một phen!"

Tôi cầm lấy con dao, lấy hết can đảm bước về phía cửa.

Mũi d.a.o cũng giống như trái tim tôi, không ngừng run rẩy.

Tôi hít một hơi thật sâu và tiến lại gần mắt mèo.

Khi nhìn thấy người đứng ở ngoài, tôi sửng sốt:

“Lão Lý?"

 

.

6

“Các bạn sinh viên phòng 412, tôi là bảo vệ Lý, kẻ s.át nhân đã bị bộ phận an ninh của chúng tôi khống chế đưa về đồn cảnh sát rồi. Đừng sợ.”

"Lãnh đạo trường yêu cầu tôi tới xác nhận sự an toàn của các bạn và hỏi thăm tình hình liên quan. Xin hãy mở cửa và hợp tác."

Ngoài cửa vang lên một giọng nam thô ráp, một giọng nói bằng giọng phổ thông rất dễ nhận biết.

Giọng nói đó quả thực là của Lão Lý, nhân viên bảo vệ phụ trách tuần tra các tòa ký túc xá.

Lão Lý là một người đàn ông thật thà, nhiệt tình, còn từng bị thương khi bảo vệ học sinh. Mọi người đều rất tôn trọng ông.

Liễu Nhứ và tôi đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt chúng tôi hiện lên sự vui mừng.

Chỉ có Chu Thải cau mày:

"Chú Lý, s.át nhân gì cơ? Cháu không hiểu chú đang nói cái gì, chúng cháu đã đi ngủ rồi, có việc gì thì ngày mai rồi nói."

Ngoài cửa im lặng một lúc, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn:

"Lãnh đạo đã ra chỉ thị, chú cũng không có cách nào. Sự việc rất nghiêm trọng, các bạn không muốn bị phạt chứ? Mời lập tức mở cửa!"

Chu Thải không kiêu ngạo cũng không nhún nhường:

"Chú có thể gọi cảnh sát đến làm việc, nếu không ai cũng không có quyền ra lệnh cho chúng cháu mở cửa."

Loading...