Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRẺ KHÓC ĐƯỢC NHẬN KẸO - Chương 3 - 4

Cập nhật lúc: 2024-05-06 02:40:10
Lượt xem: 1,955

3

Đã sống qua một kiếp, vậy thì nhường lại một phòng ngủ chính có là gì.

Giường phòng ngủ phụ cũng rất lớn, chỉ không có bồn tắm.

Mẹ đưa quần áo mới cho tôi vào phòng tắm, hướng dẫn tôi cách sử dụng vòi hoa sen, tôi nhẹ nhàng chạm vào vòi rồi lập tức rụt tay lại.

Mẹ đau lòng nhìn tôi: "Hi Hi, sau này đây là nhà con, đừng sợ".

Nhiệt độ của vòi hoa sen rất vừa phải, không nóng cũng không lạnh.

Tôi thốt lên: "Mẹ ơi, sao lại là nước nóng thế?".

Mẹ ngơ ngác: "Sao thế?".

Tôi giải thích một cách nghiêm túc: "Viện trưởng nói, trẻ con chỉ có thể tắm nước lạnh, nước nóng là dành cho người lớn, mẹ nhanh đi tắm đi, tắm nước nguội sẽ bị cảm lạnh đấy".

Giọng mẹ khàn khàn: "Con toàn tắm nước lạnh thôi sao? Mùa đông thì sao?".

Tôi trả lời một cách vô tư: "Mùa đông chúng con cùng tắm sẽ không lạnh".

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Mẹ ôm tôi nghẹn ngào, khóc rất thương tâm.

Tôi đứng yên lặng, khóe miệng cong lên.

Lòng thương hại cũng giống như pháo hoa, nở rộ rồi chợt tàn nhanh.

Vậy thì để tôi tiếp tục châm thêm một nhát lửa vậy.

"Mẹ ơi, mẹ giúp con tắm được không? Người con bẩn quá, sợ tắm không sạch".

Đôi mắt ướt đẫm của tôi tràn đầy hy vọng.

Tất nhiên mẹ không từ chối, khi thấy những vết sẹo mới cũ chằng chịt trên lưng tôi, mẹ hoảng sợ hét lên.

Nghe thấy tiếng, bố chạy đến, chứng kiến cảnh tượng này, tức giận mắng một tiếng đồ súc vật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tre-khoc-duoc-nhan-keo/chuong-3-4.html.]

4

Khi đi ngủ, rõ ràng là tôi đã buồn ngủ đến nỗi không mở được cả mắt ra mà vẫn lưu luyến không rời nắm lấy tay áo của mẹ.

Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi: "Mẹ ở lại ngủ cùng con được không?".

Tôi lắc đầu, ú ớ không rõ ràng: "Chị cũng cần mẹ, không có mẹ thì thương lắm, con biết cảm giác đó mà. Con không được giành mẹ của chị đâu".

Mẹ thương xót ôm tôi vào lòng: "Bé Hi Hi nhà mình ngoan quá chừng luôn, mẹ thương con quá đi".

Ngay lúc đó, Thẩm Manh Manh ôm búp bê Barbie khóc lóc đến thảm thiết đẩy cửa bước vào.

"Con muốn mẹ, con muốn mẹ".

Con búp bê Barbie xinh đẹp hung hăng ném về phía tôi, mẹ thay tôi đỡ lấy, trán bỗng nhiên đỏ bừng một mảng lớn.

Bố tức giận quát lên: "Manh Manh, con làm gì đấy?".

Thẩm Manh Manh khóc lớn tiếng: "Con không thích con bé đó, nó giành mẹ con, bố đuổi nó đi được không, con không thích nó...".

Tôi bò từ trên giường xuống, nhìn trán mẹ đỏ bừng, khẽ thổi phù phù: "Bay đ/au, bay đ/au nào".

Hồi nhỏ bị thương, lúc nào mẹ cũng dỗ tôi thế này.

Mẹ ôm tôi vào lòng, an ủi: "Mẹ không đ/au, mẹ không đ/au đâu".

Thẩm Manh Manh xông tới, định kéo tôi ra khỏi lòng mẹ nhưng bị bố nhấc bổng lên, cô bé giãy giụa giữa không trung, mắng tôi là đồ giả mạo.

Còn tôi ngoan ngoãn rúc vào lòng mẹ, dè dặt hỏi: "Con không giành mẹ của chị nữa, nhưng con có thể ở lại đây được không? Con cũng muốn có một mái ấm của riêng mình".

Ánh mắt bố dịu dàng nhìn tôi: "Hi Hi, nơi này chính là nhà con đấy".

Tối hôm đó mẹ ngủ lại trong phòng tôi, bố cũng đến kể chuyện cho tôi nghe trước khi ngủ.

Tôi ngủ rất ngon.

Nhưng Thẩm Manh Manh hẳn là ngủ không được yên.

Loading...