Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trao em cả tình lẫn tiền - Chap 1

Cập nhật lúc: 2024-09-30 22:42:17
Lượt xem: 275

1

 

Vào đêm tôi chuyển nhà, Trần Mộc Dương đã đến dự tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp. 

 

Ngoài việc trời đang mưa, tôi rời đi khá suôn sẻ. 

 

Sáng hôm sau, bước chân đi học cũng nhẹ nhàng hơn. 

 

Cô bạn thân Mị Mị nhận ra tâm trạng tôi tốt, lại đến gần hỏi: “Sao lại vui vậy? Có phải đã chinh phục được Trần Mộc Dương đúng không?” 

 

Tôi đập đầu cô ấy một cái, lập tức phủ nhận: 

 

“Đừng có nghĩ linh tinh, tớ đâu có theo đuổi cậu ấy.” 

 

“Đừng có chối. Từ năm nhất, việc cậu theo đuổi Trần Mộc Dương đã được đăng lên diễn đàn nhiều lần rồi, phải không?” 

 

À… 

 

Tôi chợt không biết nói gì. 

 

Phải làm thế nào để giải thích với cô ấy rằng mối quan hệ giữa tôi và Trần Mộc Dương thực ra chỉ là một giao dịch tiền bạc đơn thuần? 

 

Vì có thành tích xuất sắc, năm lớp 12, mẹ của Trần Mộc Dương đã tìm đến tôi, hy vọng tôi có thể trở thành người bạn đồng hành của cậu ấy. 

 

Cậu con trai nhà giàu được gia đình kỳ vọng, chỉ hi vọng một điều là cậu ấy có thể học hành tốt. 

 

Nhìn tờ chi phiếu một triệu tỏa sáng trước mắt, tôi không nghĩ ngợi gì đã vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Đưa cậu ấy trở thành một đứa trẻ tốt, cháu nhất định sẽ không phụ lòng dì!” 

 

Vì vậy, tôi chính thức trở thành học sinh được Trần gia tài trợ, nhưng thực tế giống như bảo mẫu trông chừng Trần Mộc Dương. 

 

Vào đại học, chúng tôi học ở các khoa khác nhau. 

 

Để thực hiện trách nhiệm trị giá một triệu, tôi thường theo sau Trần Mộc Dương, phòng trường hợp cậu ấy đi sai đường. 

 

Năm ngoái, cậu ấy đi du lịch với bạn bè, tôi mặt dày đi theo. 

 

Tháng trước, cậu ấy đi quán bar uống rượu, tôi ngồi bên cạnh không rời nửa bước, ngay cả khi cậu ấy vào nhà vệ sinh tôi cũng đứng bên ngoài nhà vệ sinh nam chờ. 

 

Bị người khác hiểu lầm và bị đăng lên diễn đàn, tôi cũng thật sự không biết làm sao. 

 

Tôi không từ bỏ tiếp tục biện minh: 

 

“Là giả, đều là giả. Tôi không thích cậu ấy, cậu ấy cũng không thích tôi.” 

 

Vừa dứt lời, tôi đã va phải một cơ n.g.ự.c rắn chắc ở góc phố. 

 

Tôi ôm đầu, ngẩng lên đã đối diện với ánh nhìn c.h.ế.t chóc của Trần Mộc Dương. 

 

“Tôi, tôi có việc, phải đi trước.” 

 

Phát hiện không khí không ổn, Mị Mị liền bỏ chạy. 

 

Trong lòng tôi hoảng hốt muốn quay người lại, nhưng bị nắm lấy cổ áo kéo trở lại. 

 

Trần Mộc Dương dùng hai tay chống lên tường bao vây tôi, không cho tôi chạy trốn. 

 

Hơi thở lạnh lẽo mát mẻ của bạc hà xộc vào mũi tôi. 

 

“Dọn đi rồi cũng không nói một tiếng, coi tôi là cái gì?” 

 

Chúng tôi đứng rất gần, gần đến mức có thể nhìn rõ từng sợi mi dài của cậu ấy. 

 

Tôi nuốt nước bọt. 

 

Coi cậu ấy là cái gì, đương nhiên là cây tiền rồi. 

 

Nhưng tôi không dám nói ra. 

 

“Đúng vậy, cậu cũng lớn rồi, chúng ta sống chung không ổn.” 

 

“Lúc vào năm lớp 12 chuyển đến đây, sao không thấy cậu nói không ổn?” 

 

Trần Mộc Dương cười nhẹ, mang chút ý chế nhạo. 

 

Tôi… 

 

Hồi đó là vì nhận lời nhờ vả mà. 

 

Hơn nữa, mỗi năm có thêm ba mươi vạn trợ cấp, ngày nào cũng ở biệt thự lớn, ngay cả chó nghe cũng phải động lòng. 

 

Lúc này, tiếng chuông lên lớp vang lên. 

 

“Tôi còn phải lên lớp, cậu thả tôi ra trước, có gì nói sau.” 

 

“Không thả.” 

 

Xung quanh không có nhiều người đi qua.

 

Tôi đẩy mãi mà không đẩy được cậu ấy ra, ngược lại càng khiến Trần Mộc Dương gần sát hơn. 

 

Đầu mũi cậu ấy gần như chạm vào đầu mũi tôi. 

 

Mặt tôi bỗng nóng lên, tôi cúi đầu, tránh ánh mắt. 

 

Cậu ấy đột nhiên hạ giọng, trong mắt tràn ngập sự đáng thương: 

 

“Tôi đã làm điều gì có lỗi với cậu rồi sao?” 

 

2

 

Không phải. 

 

Là tôi công thành danh toại, chuẩn bị ra đi. 

 

Nhưng tôi vừa nhận tiền bịt miệng từ mẹ Trần, không thể nói ra. 

 

Giằng co mãi, tôi định duy trì công thức quen thuộc, trước tiên nhượng bộ, cầu xin cậu ấy buông tha. 

 

Không ngờ, tôi vừa ngẩng đầu chuẩn bị nói, cậu ấy lại cúi đầu xuống. 

 

Đôi môi chính xác chạm vào khóe miệng của cậu ấy. 

 

Ngại ch.ết mất. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trao-em-ca-tinh-lan-tien/chap-1.html.]

 

“Cậu…” 

 

Tôi lập tức dùng tay đẩy mạnh cậu ấy ra. 

 

Trong mắt Trần Mộc Dương nở một nụ cười mãn nguyện như đã có được điều mình muốn. 

 

Cậu ấy lại tiến gần, chặn lối đi của tôi: 

 

“Đã hôn tôi, còn muốn quỵt?” 

 

Rõ ràng là do cậu ấy cúi đầu tôi mới hôn trúng mà! 

 

Trần Mộc Dương kiên quyết không tha, thật khó mà nói chuyện tiếp. 

 

Tôi tức điên, chống hông quát: “Cậu làm càn, dám hôn tôi, thì cái đó là giá khác!” 

 

Trước mặt mọi người tôi chạy theo vì cậu ấy, còn sau lưng lại nói tôi là một cô gái phiền phức. 

 

Làm bò làm ngựa cho cậu ấy cũng phải có chút báo đáp, giờ bị cậu ấy chiếm tiện nghi, không lừa cậu ấy một chút thì thật không công bằng. 

 

Nhưng Trần Mộc Dương dường như không nghĩ vậy. 

 

Cậu ấy bị hành động của tôi làm cho buồn cười hơn, tay duỗi ra véo má tôi: 

 

“Được, cậu nói xem muốn cái gì? Muốn bao nhiêu?” 

 

Giọng điệu chiều chuộng, mang theo một chút cám dỗ. 

 

Ánh mắt càng thẳng dán chặt vào môi tôi. 

 

Tôi đầu óc thoáng cái trống rỗng vài giây. 

 

Thật đáng ch.ết, ba năm gặp mặt thường xuyên, vẫn không thể kiềm chế trước khuôn mặt này của cậu ấy. 

 

Khi tôi chuẩn bị mở miệng nói giá, một giọng nói đột ngột phá vỡ bầu không khí của chúng tôi: 

 

“Chàng trai trẻ, đừng bồng bột.”

 

 "Yêu mà cũng sẽ có lúc cãi nhau nhưng con gái nên được dỗ dành.” 

 

Cô lao công đang kéo một cái thùng rác đi qua. 

 

Nhìn chúng tôi với vẻ mặt đầy hiểu biết. 

 

“Không phải đâu, cô ơi, bọn con…” 

 

Chưa kịp nói xong, tôi đã bị Trần Mộc Dương ôm ngang hông. 

 

Khi đi, cậu ấy quay đầu lại nói với cô lao công: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, con đây sẽ đưa cô ấy về nhà dỗ dành ngay.” 

 

Tình yêu như vậy, đúng là kẻ gi.ết ch.ết trái tim các bà mẹ. 

 

Khi tôi quá tức giận, khiến tôi chỉ thấy đầu óc choáng váng, muốn nôn. 

 

Cuối cùng, tôi thật sự đã nôn lên người Trần Mộc Dương. 

 

3

 

Tối qua do gấp gáp chuyển nhà bị dính mưa, hôm nay mới phát bệnh. 

 

Chưa đến hai mươi bốn giờ, tôi lại quay về nhà họ Trần. 

 

Trần Mộc Dương ôm tôi đi, sắc mặt khó coi. 

 

Bác sĩ gia đình đã tiêm cho tôi một mũi thuốc hạ sốt, dặn dò tôi phải nghỉ ngơi cho tốt. 

 

Trần Mộc Dương nấu cho tôi cháo kê. 

Hơi ấm tỏa ra, thơm ngọt mềm mại.

 

Cậu ấy đưa thìa đến bên miệng tôi, muốn đút cho tôi. 

 

Tôi quay mặt đi, không chịu ăn: 

 

“Không đói, không muốn ăn.” 

 

“Không ăn chút sao?” 

 

“Không ăn.” 

 

Trong phòng bỗng dưng rơi vào im lặng. 

 

Trần Mộc Dương đặt bát xuống, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói ngọt ngào: 

 

“Hôm nay Trần Mộc Dương về sớm như vậy sao?” 

 

Đó là lớp trưởng năm hai của tôi, Dương Mai, cũng là bạn thanh mai trúc mã của Trần Mộc Dương. 

 

Như phản xạ có điều kiện, Trần Mộc Dương lập tức đứng dậy: 

 

“Tôi sẽ quay lại thăm cậu sau.” 

 

Chỉ để lại câu này, cậu ấy đã mở cửa đi ra ngoài. 

 

Trong ấn tượng của tôi, mỗi khi có chuyện liên quan đến Dương Mai, Trần Mộc Dương đều rất căng thẳng. 

 

Cứ như hiện tại, cậu ấy hành động như đang ở bên ngoài lén lút, sợ bị người yêu chính thức bắt gặp vậy. 

 

Nên mỗi lần Trần Mộc Dương biểu hiện quá quan tâm đến tôi, tôi đều rất nhạy cảm. 

 

Hôm đó, bác Trần đến tìm tôi, không ngoài dự đoán bà ấy nói rằng Trần Mộc Dương đã đến tuổi yêu đương. 

 

Rõ ràng là ám chỉ hiện giờ tôi sống cùng cậu ấy không ổn. 

 

Vì vậy, tôi chủ động đề xuất chấm dứt hợp đồng làm bạn đồng hành, trả tự do cho Trần Mộc Dương và tôi.

 

4

 

Mặc dù cơ thể đang bệnh, tôi vẫn trở về nhà mình.

 

Xin nghỉ học ba ngày, ở trong căn hộ không nhận bất kỳ cuộc gọi nào từ Trần Mộc Dương.

 

Một tối nọ tôi ra ngoài đổ rác, vừa mở cửa đã thấy một đống vật thể không rõ dạng đang chắn ở cửa.

 

Loading...