Chạm để tắt
Chạm để tắt

TRẠNG NGUYÊN NƯƠNG TỬ - 8

Cập nhật lúc: 2024-09-03 09:56:20
Lượt xem: 6,407

Ta và mẹ chồng đều giật mình.

 

Thường ngày Đại Hoa khoe khoang trước mặt chúng ta, nói mình được cưng chiều thế nào, phu quân đối xử với mình ra sao.

 

Giờ xem ra, người càng thiếu cái gì, càng thích khoe khoang cái đó.

 

Cùng là phụ nữ, ta thầm thở dài: "Vào ngồi đi."

 

Thương nhân cúi đầu khom lưng, cười nịnh, muốn tặng hai cửa hàng cho Tùng Trúc.

 

Lúc nói chuyện đó, mắt Đại Hoa lóe lên sự không cam tâm.

 

Cuối cùng kéo qua kéo lại, Tùng Trúc không nhận gì, khách khí tiễn họ đi.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Đến cổng, Đại Hoa tụt lại phía sau vài bước, nghiến răng nói: "Cử nhân nương tử này, vốn nên là của ta."

 

"Những cửa hàng đó, cũng nên là của con ta."

 

14

 

Thì ra nàng sinh liền hai con trai, phu quân nàng vẫn không cho nàng chút tài sản nào, phần lớn gia sản thuộc về hai đứa con của vợ trước, khó trách nàng đến đây tìm cảm giác ưu việt.

 

Người ta nói "áo gấm về làng".

 

Lần này đỗ cử nhân, lại là giải nguyên, tất nhiên phải về quê một chuyến.

 

Việc trong thành đã thu xếp gần xong, chúng ta thu dọn đồ đạc trở về quê.

 

Đường đi vất vả, lại phải tiếp đón người đến chúc mừng, hôm sau muốn ngủ nướng, lại bị mẹ đánh thức.

 

Bà và cha mang theo hai đệ đệ đến.

 

Ngưu Nhi học hơn hai năm, giờ đã có dáng dấp.

 

Hổ Nhi vốn gian xảo, nhưng cũng hiểu chuyện hơn nhiều so với mấy năm trước.

 

Lần này không đến tay không.

 

Mẹ mang theo một túi lớn hạt sen: "Đều là hạt sen non, Giao Giao, con thích ăn mà."

 

Đã nhiều năm rồi bà không gọi ta là Giao Giao.

 

Hạt sen non nhạt nhẽo vô vị.

 

Ta nào phải thích ăn, ngày xưa ở nhà, hạt sen đầy đặn đều là của các đệ, không có phần của ta.

 

Chỉ có loại lép ta mới được mấy hạt.

 

Nay khác xưa, ta đưa cho bà cây trâm bạc mua từ thành.

 

Bà hơi thất vọng: "Không phải vàng à, còn cha con, đệ đệ con nữa, con không chuẩn bị gì sao?"

 

Cho các đệ bút mực giấy nghiên tốt, cho cha túi t.h.u.ố.c lá ngon.

 

Mẹ vẫn không hài lòng.

 

"Làm cái gì bằng vàng bạc thật là tốt."

 

Ta đã quen, cũng chẳng muốn nói nhiều với bà.

 

Không ngờ trong bữa trưa, bà đột nhiên nói: "Con còn nhớ Ngũ biểu muội của con không? Năm nay mười lăm tuổi rồi."

 

Đang yên đang lành, sao lại nhắc đến chuyện này.

 

Ta thấy lòng chùng xuống, mẹ đã nhanh nhảu nói hết.

 

"Cháu gái nhà ngoại ta, mười dặm tám làng đều khen đẹp, lại m.ô.n.g to dễ sinh đẻ. Con rể, con thành thân với Giao Giao cũng hơn ba năm rồi, vẫn chưa có con."

 

"Đường đường là cử nhân lão gia, không có con cái sao được, chi bằng nạp cháu ta làm thiếp."

 

15

 

Máu dồn lên đỉnh đầu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trang-nguyen-nuong-tu/8.html.]

 

"Mẹ!"

 

Ta sớm đã nghĩ, sẽ có người lấy cớ ta không sinh được con để đưa người vào bên Tùng Trúc.

 

16

 

Nhưng ta vạn lần không ngờ, người đầu tiên đề cập chuyện này lại là mẹ.

 

Mẹ kéo ta lại, hạ giọng: "Mẹ cũng vì nghĩ cho con, nước không chảy ra ruộng ngoài. Con không sinh được, để biểu muội của con làm thiếp, vẫn tốt hơn để người ngoài làm thiếp."

 

"Tỷ muội với nhau, có thể giúp đỡ lẫn nhau."

 

Đầu ta ong ong, chỉ cảm thấy tim phổi cuồn cuộn.

 

Tùng Trúc nắm tay ta: "Nhạc mẫu, chuyện con cái không vội."

 

Mẹ nhướng mày: "Sao lại không vội? Đã ba năm rồi, ta thấy Đại Nhi không được, con không thể nạp người khác."

 

"Cháu gái ta không thua kém gì Đại Nhi, chỉ cần con nhìn qua sẽ hiểu."

 

Mẹ luôn trọng nam khinh nữ.

 

Nhưng ta không ngờ bà lại đ.â.m ta đau như thế này.

 

Ta muốn giữ thể diện, nhưng lòng đau như cắt, chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.

 

Mẹ chồng lo lắng, vội vàng ra ngoài vỗ lưng cho ta.

 

Mẹ vẫn kéo Tùng Trúc nói không ngừng, khen ngợi đủ điều về biểu muội.

 

Tùng Trúc không nhịn nổi nữa, đẩy bà ra, lớn tiếng: "Nhạc mẫu, người không thấy Giao Giao khó chịu sao?"

 

"Rốt cuộc ai mới là con gái ruột của người?"

 

Mẹ xấu hổ.

 

Tùng Trúc bước ra khỏi sân: "Mẹ, người đỡ Giao Giao vào nghỉ ngơi, con đi mời đại phu."

 

Mẹ chồng đáp: "Mau đi, Giao Giao xưa nay khỏe mạnh, sao lại thế này."

 

Mẹ chồng đỡ ta vào phòng, mẹ vẫn lầm bầm: "Chỉ là nôn thôi, làm gì mà yếu đuối thế."

 

Mẹ chồng không có tính nhẫn nại như vậy.

 

Bà nói: "Giao Giao là con dâu ta, ta phải cưng chiều, không chịu được nàng khó chịu chút nào."

 

Mẹ còn định cãi, cha kéo bà lại: "Nói ít vài câu đi."

 

Trước khi đại phu đến, ta đã nôn mấy lần.

 

Mẹ chồng lo lắng đi đi lại lại.

 

Đại phu bắt mạch rất lâu, Tùng Trúc từ trước giờ luôn điềm tĩnh, giờ lo lắng hỏi liên tục: "Sao rồi, có nghiêm trọng không?"

 

Đại phu buông tay, mỉm cười: "Chúc mừng cử nhân lão gia, phu nhân có hỉ."

 

Tùng Trúc đứng sững, mẹ chồng cũng ngạc nhiên.

 

Căn phòng yên tĩnh hồi lâu, mẹ chồng vỗ đùi cười lớn: "Có hỉ rồi, ta sắp làm bà nội rồi."

 

"Ta sắp làm bà nội rồi, Tùng Trúc, thông gia, ta sắp làm bà nội rồi."

 

Bà vui mừng đến nỗi mắt cũng không nhìn thấy gì.

 

Trước đây bà chưa từng biểu lộ mong muốn có cháu trước mặt ta.

 

Giờ mới thấy, bà luôn mong mỏi làm bà nội, chỉ là sợ ta nghĩ nhiều, nên không nói.

 

Cha khẽ cười: "Vậy thì tốt."

 

Mẹ nói: "Giờ Đại Nhi có thai, càng không tiện, chi bằng để cháu gái ta..."

 

Loading...