Chạm để tắt
Chạm để tắt

TRẠNG NGUYÊN NƯƠNG TỬ - 5

Cập nhật lúc: 2024-09-03 09:54:48
Lượt xem: 6,734

Tùng Trúc đứng ở tiền sảnh, ánh nến chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của chàng.

 

Chàng trầm giọng nói: "Chu huynh vào trong nói chuyện."

 

Trong lòng ta đầy bực bội, rót cho Chu Lý một chén trà lạnh ngắt từ đêm qua.

 

Tùng Trúc không nói nhiều, chỉ lấy thỏi mực đặt lên bàn.

 

Chu Lý run tay, trà lạnh b.ắ.n lên tay: "Hóa ra là vậy."

 

Mắt Tùng Trúc ánh lên nỗi đau: "Ta coi ngươi như huynh đệ, sao ngươi lại làm vậy?"

 

Chu Lý cười chua chát: "Chúng ta từ nhỏ cùng theo một thầy, ngươi thông minh hơn người, còn ta ngu ngốc chậm chạp. Cha ta luôn nói, ngươi mà được một nửa của thằng nhỏ nhà họ Kỷ thì tốt biết bao."

 

"Ta cũng ngày ngày đọc sách, chưa từng lơ là, nhưng sao ta vẫn không đỗ!" Hắn kích động đứng dậy, mắt đỏ hoe: "Là huynh đệ tốt, phải cùng tiến cùng lui."

 

Tùng Trúc đẩy thỏi mực về phía hắn: "Ta đã nói với ngươi từ trước, ngươi không có thiên phú đọc sách, ngươi là một thương nhân bẩm sinh."

 

"Mực trả ngươi, từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."

 

Chu Lý nghiến chặt răng: "Kỷ Tùng Trúc, ngươi giả vờ cao thượng..."

 

Mẹ chồng không chịu nổi nữa, cầm d.a.o xông ra: "Cút ngay, không thì ta chặt ngươi cho chó ăn."

 

Con chó đen trong sân dường như hiểu chuyện, liền sủa inh ỏi.

 

Chu Lý mặt mày ủ rũ, loạng choạng rời đi.

 

Ta tức giận: "Thật quá dễ dàng cho hắn, hắn đã làm lỡ dở phu quân mấy năm."

 

09

 

Kỷ Tùng Trúc nắm tay ta, cười nhẹ: "Chứng cứ không đủ, nếu hắn không thừa nhận, chỉ dựa vào thỏi mực, không thể kết tội."

 

"Vả lại, nếu không có hắn, ta cũng không thể làm phu thê với nàng."

 

Ban đêm hai người trò chuyện thân mật, ta mới biết mấy ngày liền mưa ở châu, lương khô chàng mang theo đã bị mốc.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Chàng lo sợ ăn đồ ngoài có vấn đề, nên nhịn đói suốt ba ngày.

 

Thảo nào hôm nay trông chàng gầy đi nhiều.

 

Ta đau lòng: "Sức khỏe quan trọng, lần sau thi cũng được."

 

Chàng nhẹ nhàng hôn ta: "Không được, ta đã hứa cho nàng làm tú tài nương tử."

 

"Làm sao thất hứa được?"

 

Xa cách ngắn ngủi càng thêm mặn nồng, đêm đó hai người triền miên.

 

Sáng hôm sau định ngủ thêm, không ngờ cha mẹ và hai đệ đệ đến.

 

Mẹ chồng nấu trứng tiếp đãi khách, Hổ Nhi và Ngưu Nhi nhét một quả vào miệng, còn bỏ thêm hai quả vào túi.

 

Mẹ nhìn yêu thương: "Hai đứa trẻ này, ăn thật khỏe!"

 

"Không giống Đại Nhi, ăn uống như mèo liếm."

 

Mẹ chồng suýt đảo mắt: "Giao Giao ở nhà tôi ăn rất ngon, có lẽ nhà đông con, nàng nhường đệ đệ, hoặc có lẽ thức ăn của thông gia không hợp khẩu vị."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trang-nguyen-nuong-tu/5.html.]

 

Mặt mẹ ta tái xanh.

 

Bà chuyển sang nói về mục đích chuyến đi.

 

Hóa ra họ muốn đưa hai đệ đệ vào hộ khẩu nhà họ Kỷ.

 

Triều đình có quy định, đỗ tú tài thì đất đai không phải nộp thuế, người nhà cũng không phải chịu lao dịch.

 

Hổ Nhi và Ngưu Nhi đều là nam tử, theo quy định, chắc chắn một trong hai phải đi lính.

 

Nhưng nếu ghi danh vào hộ khẩu nhà họ Kỷ, sẽ miễn được việc này.

 

Mẹ lấy khăn giả khóc: "Đại Nhi, chúng là đệ đệ ruột của con, đao kiếm không có mắt, nếu lên chiến trường, làm sao có mạng trở về?"

 

"Làm tỷ tỷ, con phải lo cho chúng!"

 

Hai đệ đệ cúi đầu ăn, cha vẫn hút thuốc, tiếng hút thuốc nghe thật bực bội.

 

Ta mượn cớ chuẩn bị bữa trưa để vào bếp, chẳng bao lâu Tùng Trúc cũng vào.

 

Chàng xắn tay áo giúp ta nhặt rau, hỏi: "Giao Giao, ghi danh vào nhà họ Kỷ cũng là việc thường, nàng nghĩ thế nào?"

 

Mẹ chồng nhìn qua.

 

Ta tách từng lá bắp cải, ngập ngừng: "Ta có chút lo lắng."

 

"Nếu ghi danh vào nhà mình, hai đệ đệ sẽ phải lấy danh nghĩa là nô bộc của nhà họ Kỷ. Chúng ta không thể thật sự sai bảo, sau này chúng dựa vào danh nghĩa nhà mình làm bậy, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chàng."

 

Mặt mẹ chồng sáng lên.

 

Ta nhíu mày: "Nhưng nếu từ chối, ta lại sợ truyền ra ngoài, làng xóm nói chàng vô tình."

 

Nơi thôn quê, lời đồn đôi khi cũng có thể hại người.

 

Thật khó xử.

 

Kỷ Tùng Trúc nhìn sâu vào ta, đưa tay giúp ta chỉnh lại tóc mai, cười: "Biết lòng nàng nghiêng về ta là tốt rồi."

 

"Chuyện này để ta giải quyết."

 

Quay lại tiền sảnh, hai mươi quả trứng mẹ chồng nấu đã bị ăn hết, vỏ trứng vương vãi khắp nơi.

 

Kỷ Tùng Trúc dỗ dành Hổ Nhi và Ngưu Nhi đọc thơ, không ngớt lời khen thông minh.

 

Thông minh gì, rõ ràng là ngốc như lợn.

 

Miệng của người đọc sách, toàn lời dối trá.

 

Nhưng Hổ Nhi được khen, vui sướng ra mặt, mẹ cũng cười không ngừng.

 

Trên bàn ăn, Tùng Trúc cười hiền: "Ghi vào tên ta không thành vấn đề."

 

"Nhưng ta thấy hai đệ rất thông minh, sau này chưa biết chừng có thể tự mình thi đỗ tú tài, nếu ghi danh vào nhà ta, suốt đời làm nô, miễn được lao dịch, nhưng cũng không có cơ hội đọc sách tiến thân."

 

"Ôi, ta còn muốn dạy hai đệ thật tốt."

 

Với cách nói này, sau bữa trưa chàng đứng lên: "Đã là nhạc phụ nhạc mẫu nhờ vả, chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta đi tìm lý chính ngay."

 

Loading...