Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRĂNG BẨN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-08 14:44:05
Lượt xem: 832

Một công ty quản lý đã ký hợp đồng với cô. 

 

Lúc đầu, cô ta là một người nổi tiếng trên Internet, sau đó bắt đầu đóng vai trong một số bộ phim truyền hình trực tuyến nhỏ. 

 

Cô ta đã nâng mũi và cắt mí mắt, làn da tái nhợt được phủ một lớp kem nền dạng lỏng. Càng ngày càng hồng và đẹp. 

 

Mười năm sau, cô ta là một nữ minh tinh nằm trong lòng bàn tay mọi người, còn tôi là cỏ dại rơi vào cát bụi không ai quan tâm. 

 

Như cô ta mong muốn, vai trò của chúng tôi cuối cùng đã bị đảo ngược.

 

7.

Đạo diễn cho rằng người đời muốn nhìn thấy nữ thần rơi vào vũng lầy. 

 

Thực ra tôi chỉ là một con người. 

 

Nhưng năm đó tôi đã rơi vào vũng lầy, lẽ ra tôi có thể được nhận vào trường đại học nghệ thuật tốt nhất, nhưng tôi đã từ bỏ. 

 

Tôi làm ba công việc trong ngày và chăm sóc ông ngoại vào ban đêm. 

 

Tôi làm bồi bàn, phát tờ rơi, tự làm khuyên tai và mở một quầy hàng. 

 

Lúc đầu luôn có người nhận ra tôi, về sau nó dần biến mất. 

 

Trong thời đại Internet, mọi thứ thay đổi nhanh chóng đến mức một số lượng lớn ngôi sao hạng nhất khó có thể duy trì được độ nổi tiếng của mình chứ đừng nói đến một người mới như tôi, mới chỉ đóng hai ba bộ phim. 

 

Tôi tưởng sẽ không còn ai nhớ đến tôi nữa, cho đến một ngày, khi tôi đang làm bồi bàn trong một nhà hàng, một người đàn ông mặc vest, đeo cà vạt đã ngăn tôi lại. 

 

"Lâm Nam Kiều?" tôi quay lại. 

 

Người đàn ông mặc vest, có đôi lông mày nghiêm nghị. 

 

Tôi phải mất rất lâu mới nhớ được tên anh ấy. 

 

Hội trưởng hội sinh viên xuất thân từ một gia đình nghèo nhưng luôn đứng đầu lớp - Cố Cẩn Trạch.

 

8.

Cố Tấn Trạch đề nghị tôi làm chim hoàng yến cho anh ấy, và tôi đồng ý. 

 

Lý do rất đơn giản, tôi đang thiếu tiền. 

 

Tôi nợ công ty quản lý tiền bồi thường và chi phí phẫu thuật cho ông ngoại. 

 

Một ông lớn đến đòi nợ mỗi ngày đều ngồi xổm trước cửa nhà tôi, túm lấy cổ áo tôi nói: “Có bán cũng phải trả tiền!” 

 

Tôi đau đến gần như tê dại, nếu không phải ông tôi còn sống thì tôi đã sớm t. ự t. ử rồi. 

 

Không thành vấn đề, nếu là bán thì tốt nhất là bán cho Cố Cẩn Trạch. 

 

Tôi nghĩ vậy liền chấp nhận khoản chuyển khoản. 

 

Lúc tôi lấy tiền, Cố Cẩn Trạch gần như tràn đầy chán ghét nhìn tôi: "Lâm Nam Kiều, cô quả thực là kiểu người như vậy?" 

 

Kiểu người như vậy?

 

Nữ thần không tì vết là do các người tưởng tượng. 

 

Con đ. ĩ bẩn thỉu cũng là sự tưởng tượng của các người.

 

Làm sáng tỏ cũng vô ích, phòng thủ cũng vô ích, tôi thậm chí còn không buồn nói. 

 

Tôi xác nhận việc chuyển tiền liền cởi đi cúc áo. 

 

Cố Cẩn Trạch đè tôi xuống, trong mắt gần như bốc lửa. 

 

Như thế nào, đó không phải là điều các người muốn à? 

 

Tôi nghĩ một lúc, đột nhiên phát hiện ra. 

 

"Cậu thích Niệm Niệm phải không?”

 

9.

Điều này là bình thường. 

 

Khi đó, Cố Cẩn Trạch không giàu có như bây giờ, nhưng anh ta cũng là một doanh nhân nổi tiếng được nhiều nữ minh tinh ưu ái. 

 

Nếu là sắc đẹp, thì anh ta có thể có được bao nhiêu tùy thích. 

 

Người duy nhất đáng để anh ta bỏ ra số tiền lớn chính là thiếu niên Bạch nguyệt quang. 

 

Bạch nguyệt quang này không phải là Lâm Nam Kiều với khuôn mặt thiên thần và trái tim quỷ dữ, mà là Niệm Niệm, người đã ch. ế. t sớm trong phim. 

 

Không sao đâu, này giúp tôi đỡ rắc rối. 

 

Tôi mặc váy trắng, đi giày vải trắng, tóc dài đến thắt lưng và không trang điểm. 

 

Chúng tôi đạp xe quanh Hậu Hải, dùng chung một cây kem, ở cửa hiệu lâu đời làm chiếc nhẫn bạc có khắc tên chúng tôi. 

 

Tôi ôm chiếc nhẫn, cười rạng rỡ: “A Trạch là tốt nhất.” 

 

Lúc đó, Cố Cẩn Trạch nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng đến mức suýt khiến người ta ch. ế. t chìm. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trang-ban/chuong-3.html.]

 

Nhưng giây tiếp theo, anh ta như tỉnh dậy. 

 

“Diễn xuất đủ chân thực.” Anh lạnh lùng hỏi: “Lâm Nam Kiều, lúc đó ở trường em đều diễn như vậy phải không?” 

 

Tôi nhớ lại một chút.

 

Thể hiện cái gì?

 

Lúc cho anh ta mượn tiền à? Cố Cẩn Trạch mười bảy tuổi, mặc áo sơ mi trắng, lưng gầy, lặng lẽ để lại cho tôi một tin nhắn với nét chữ đẹp: “Cảm ơn, tôi sẽ báo đáp cho bạn.” 

 

Đây là cách anh ấy trả ơn tôi. 

 

“Diễn thì có sao đâu?” Tôi gật đầu, cố ý chọc tức anh ta, “Cố Cẩn Trạch, anh thích Niệm Niệm, chẳng lẽ lần này là tôi.”

 

Mỗi khi như này, Cố Cẩn Trạch sẽ cho tôi ánh mắt chán ghét, lạnh lùng: “Cô Lâm, cô có thể rời đi." 

 

Người thứ hai tôi gặp lại là Hứa Mục Dã. 

 

Lúc đó anh ta chỉ vừa có tiếng thôi chứ không nổi tiếng như bây giờ. 

 

Khi tôi đi ngang qua một nhà hàng, tôi thấy anh ta đang quay một bộ phim thần tượng ở bên trong. 

 

Đạo diễn diễn xuất lúc đó đang tìm diễn viên phụ, khi nhìn thấy tôi đi ngang qua, anh ta lập tức tóm lấy tôi và nói: “Người đẹp, em có muốn diễn không?” 

 

Anh ta không biết tôi, và anh ta cũng không biết rằng tôi đã thực sự diễn xuất trong một bộ phim. 

 

Tôi thực sự thích đóng phim. Trở thành một diễn viên giỏi đã từng là lý tưởng cả đời của tôi. 

 

Cứ quay đi, dù sao cũng chỉ là vai nền thôi nên sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. 

 

Nhưng Hứa Mục Dã đã nhận ra tôi. Anh ta tự mình lấy thẻ ra, chỉ vào tôi: “cho cô ta ra ngoài.” 

 

Đạo diễn sửng sốt, nhưng Hứa Mục Dã là người nổi tiếng nhất trong phòng nên không dám nói gì. 

 

"Vị tiểu thư này, cô đi đi." 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Tôi rời khỏi nhà hàng, còn chưa bước vào chỗ ngoặt đã bị Hứa Mục Dã bắt được. 

 

Trong con hẻm chỉ có hai người chúng tôi, cậu bé xinh đẹp từng ngoan ngoãn nói với tôi “Cảm ơn tiền bối” đã trưởng thành thành một người đàn ông cao lớn mà tôi phải ngẩng đầu lên mới nhìn thẳng. 

 

Hứa Mục Dã nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: "Lâm Nam Kiều, cô còn có gan đóng phim sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi ở trong vòng này, cô sẽ không bao giờ ra mặt lừa gạt người khác được nữa." 

 

Tôi quan sát ánh mắt cậu ta lúc lâu, cũng thấy thứ gì đó tương tự như Cố Cẩn Trạch trong đó. 

 

Vì thế tôi cười: “Hứa Mục Dã, tôi cũng có thể diễn cho cậu.”

 

“Diễn để làm gì?!”

 

“Diễn Niệm Niệm.”

 

Kiếm một phần tiền, không bằng kiếm ba phần.  

 

Cho nên khi gặp Lục Hằng, tôi cũng không hề do dự. 

 

Anh ta lúc đó cũng đã trở nên nổi tiếng, dựa vào sự tàn nhẫn và nghĩa khí của anh ta cũng có một nhóm anh em. 

 

Người ta nói, anh ta có một người cha nuôi và anh ta là một người đàn ông tuyệt vời. 

 

Tôi đang làm việc ở KTV thì gặp anh ta đang uống rượu với các huynh đệ của mình. 

 

Bên cạnh anh có một cô gái luôn cố gắng dụi vào vòng tay anh ta. 

 

“Cút đi.” Lục Hằng thô lỗ nói: “Tôi không thích giả vờ ngây thơ.” 

 

Anh ta đuổi cô gái đi, ngẩng đầu nhìn tôi. 

 

Lục Hằng: “…” 

 

Sau đó không biết bao nhiêu lần tôi cười nhạo Lục Hằng câu này. 

 

Khi anh ta nhìn tôi trong bộ quần áo trắng và váy, ánh mắt hơi động đậy, tôi sẽ lập tức nhắc nhở anh ta: "Lục thiếu, đừng quên, anh không thích giả ngây thơ đâu." 

 

Anh ta giận dữ đập vỡ gạt tàn: "Cút đi." 

 

Tôi không khách sáo, cầm tiền của anh ta rồi bỏ đi. 

 

Hồi đó, vì họ mà tôi phải nghỉ học và được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm nặng. 

 

Và bây giờ, nhờ họ mà tôi đã hoàn trả được số tiền bồi thường thiệt hại và chi phí phẫu thuật cho ông ngoại. 

 

Vào ngày ông ngoại phẫu thuật, ban đầu tôi dự định đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, nhưng Cố Cẩn Trạch, Hứa Mục Dã và Lục Hằng lại lần lượt gọi điện, bảo tôi đi qua cùng bọn họ. 

 

Tôi cúp máy, họ vẫn tiếp tục gọi. 

 

Cố Cẩn Trạch nói anh ta có thể can thiệp pháp luật kiện tôi về tội lừa đảo. 

 

Hứa Mục Dã nói sẽ thuê paparazzi để canh tôi. Lục Hằng nói người của anh ta sẽ tìm tôi, nếu không tìm được tôi, liền đi tìm ông ngoại của tôi. 

 

Tôi biết đã đến lúc phải đưa ra quyết định.

 

Loading...