Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trai Hư Đừng Đến Gần - Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-03 11:35:29
Lượt xem: 2,573

Nhưng tôi không đi làm thêm ở KFC, mỗi ngày tôi đều rời khỏi nhà họ Lâm, đến thư viện đọc sách.

 

Lâm Nhiên tự mình khởi nghiệp cũng rất bận, có lúc nửa đêm tôi dậy uống nước mới thấy anh ấy về nhà, có vẻ hơi mệt mỏi.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tôi muốn quan tâm anh ấy một chút nhưng quan tâm anh ấy nhất chính là tránh xa anh ấy.

 

Vì vậy tôi lặng lẽ đóng cửa phòng lại.

 

Khi nhập học, mẹ tôi giúp tôi thu dọn hành lý.

 

Lâm Nhiên hiếm khi ở nhà, anh ấy dựa vào khung cửa, nhíu mày nói: "Nhà cách trường em cũng không xa, thực ra không cần ở nội trú."

 

Tôi nói: "Học đại học chắc chắn rất bận, hơn nữa em cũng muốn tự mình làm thêm kiếm tiền, như vậy về nhà sẽ không tiện. Anh Lâm Nhiên, anh yên tâm, em sẽ thường xuyên về thăm mọi người."

 

Anh ấy gật đầu, xoa đầu tôi: "Tự chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì không giải quyết được thì gọi điện cho anh."

 

Tôi gật đầu.

 

Dì Từ lập tức đi ra, vỗ tay anh ấy: "Em gái con đã lớn rồi, các con phải chú ý giữ khoảng cách!"

 

Tôi cười với hai người họ.

 

Lên đại học, ở nội trú, là bước đầu tiên.

 

Thứ thực sự có thể khiến họ yên tâm, chính là nếu tôi có bạn trai thì dì Từ chắc chắn sẽ càng yên tâm hơn.

 

Tiếp theo là tiết kiệm tiền mua nhà, như vậy tôi không cần thường xuyên đến nhà anh ấy nữa, tất nhiên tôi vẫn sẽ về thăm chú Lâm và dì Từ nhưng tôi có nhà riêng của mình, như vậy sẽ độc lập hơn, họ sẽ càng yên tâm hơn.

 

Lâm Nhiên lái xe đưa tôi đến trường.

 

Giúp tôi xách hành lý, trải giường, mua đồ dùng sinh hoạt, đúng là một người anh trai tốt chuẩn mực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trai-hu-dung-den-gan/chuong-4.html.]

Chúng tôi đi làm các loại thẻ, sau đó đến căng tin ăn cơm.

 

Lâm Nhiên gắp thịt nạc trong đĩa kho tàu của anh ấy cho tôi, nói: "Em còn nhỏ, đừng vội yêu đương, học hành cho tốt, biết chưa?"

 

Tôi vội gật đầu, nói: "Em đương nhiên biết, anh Lâm Nhiên, anh không còn nhỏ nữa rồi, nhanh chóng tìm cho em một chị dâu môn đăng hộ đối, để chú và dì yên tâm đi ha."

 

Anh ấy nhíu mày, nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào."

 

Tiễn Lâm Nhiên đi, tôi bắt đầu cuộc sống đại học của mình.

 

Tôi cảm thấy việc đầu tiên của mình là phải tìm bạn trai.

 

Sau một tháng nhập học, có một anh khóa trên theo đuổi tôi.

 

Anh ta tên là Triệu Hằng, là công tử đào hoa nổi tiếng trong khoa, lại còn là con nhà giàu, đến giờ anh ta đã thay ít nhất mười bạn gái.

 

Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, xem phim, đi dạo phố, anh ta tặng quà cho tôi, sau đó tỏ tình, chúng tôi đã ở bên nhau.

 

Lúc tỏ tình anh ta cũng khá có thành ý, đặt bữa tối dưới ánh nến, còn có một bó hoa hồng lớn, một chiếc vòng cổ hình rắn tinh xảo.

 

Tôi ngượng ngùng đồng ý, sau đó chụp ảnh từng thứ một, đăng lên vòng bạn bè, công khai chuyện tôi yêu đương.

 

Chúng tôi còn chụp ảnh chung.

 

Lúc chụp ảnh, Triệu Hằng hôn trộm tôi, trong lòng tôi không thích nhưng vẫn cười chụp ảnh.

 

Tôi cơ bản rất ít khi về nhà họ Lâm.

 

Yêu đương với Triệu Hằng, ai cũng biết chuyện của chúng tôi.

 

Bản thân anh ta đã rất được chú ý, kéo theo cả tôi cũng rất được chú ý.

 

Tôi suy nghĩ một chút, đi đăng ký một tài khoản, chuẩn bị lập một trang tự truyền thông để kiếm tiền.

Loading...