Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trái đắng - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-27 18:15:38
Lượt xem: 1,379

Dù sao bọn họ đã ở bên nhau rất nhiều năm, đã quen với tính tình của nhau nên không cần phải hòa hợp nhau nữa. Hắn luôn cảm thấy thoải mái hơn khi ở nhà.

 

Khi xe rẽ vào góc phố, Bùi Thù nhìn thấy một cặp vợ chồng tóc bạc đang bước ra khỏi tiệm hoa.

 

Người đàn ông cầm trên tay một nắm hoa hồng nhỏ đưa cho người tình trước mặt như bảo bối. Người phụ nữ vừa cười vừa phàn nàn về việc lãng phí tiền bạc, bà cầm bó hoa trên tay nhìn chúng rất lâu.

 

 Bùi Thù đột nhiên tấp vào lề và dừng xe. Nhưng cánh cửa cuốn của cửa hàng hoa đã đóng lại.

 

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Niệm khi lần đầu tiên nhận được bông hồng từ tay hắn chợt lóe lên trước mắt hắn, mãi sau này hắn mới nhận ra, hình như đã lâu rồi hắn chưa tặng hoa cho vợ sau khi cưới.

 

Bùi Thù chạy nhanh đến và giải thích mục đích của mình với cặp vợ chồng già phía trước, bà cụ mỉm cười nhường cho hắn một cành hoa: “Chúc cháu và người cháu yêu có thể yêu nhau trăm năm, răng long đầu bạc”

 

Hắn mỉm cười cảm ơn bà lão và đặt hoa hồng lên ghế phụ.

 

Nhưng khi về đến nhà, hắn mở cửa và thấy ngôi nhà ấm áp thường ngày trống rỗng. Lâm Niệm nấu cho hắn một bàn đồ ăn mà hắn thích nhưng đã nguội lạnh. Súp ở góc bàn cùng với những mảnh sứ vương vãi trên sàn, còn có vết m.á.u mờ nhạt.

 

Trong lòng Bùi Thù đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng. Anh chỉ có thể ôm trái tim mình và bấm số điện thoại của Lâm Niệm

 

5

 

Tôi núp dưới mái hiên tránh mưa nhưng vẫn có những hạt mưa lạnh buốt b.ắ.n tung tóe làm ướt tóc tôi. Pin điện thoại chuyển sang màu đỏ, tôi gọi điện và dặn mẹ hãy chăm sóc con gái tôi thật tốt.

 

Những năm gần đây, tôi hiếm khi đưa con gái về nhà bà ngoại, hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.

 

Cách đây vài ngày Bùi Thù tặng quà cho tôi, hắn nói với tôi rằng đã lâu rồi chúng tôi không ở bên nhau. Tôi nghĩ lại và thấy quả thực là thời gian gần đây khá bận nên tôi đã sắp xếp mọi việc rồi đưa con gái về.

 

Không ngờ hắn lại quên mất.

 

Cửa hàng tiện lợi tôi thường lui tới hình như đã đóng cửa. Khi ánh đèn mờ đi, tôi xoa xoa đôi chân tê cứng của mình.

 

Tôi đã đi con đường này nhiều lần.

 

Năm mười chín tuổi, tôi và Bùi Thù bị cản trở rất nhiều. Những lời khuyên răn của giáo viên chủ nhiệm, những câu hỏi của bạn cùng lớp và những lời đe dọa của phụ huynh.

 

Chúng tôi đều cố gắng vượt qua.

 

Khi đó, điểm của Bùi Thù không tốt, bị giáo viên đưa vào danh sách để cả trường kiểm điểm nhưng hắn đã kéo cổ áo đồng phục lên, mỉm cười nhìn tôi dưới sân khấu: “Tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn, không gì có thể chia cắt chúng ta.”

 

Sau đó, để được ngồi cùng bàn với tôi, hắn đã thức khuya học bài. Tôi và Bùi Thù cuối cùng cũng đứng đầu bảng xếp hạng.

 

Lúc đó hắn đã ôm tôi và nói rằng kiếp này hắn sẽ không bao giờ có thể sống thiếu tôi. Nhưng chỉ mấy năm sau, khi nhắc đến tôi, anh lại tỏ ra thờ ơ: “Cưới về rồi cũng chỉ vậy thôi.”

 

Mưa càng lúc càng nặng hạt và đã đến mắt cá chân tôi. Tôi không muốn chờ đợi nữa. Chỉ đến đây thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trai-dang/2.html.]

Tôi đi dọc theo con đường mà tôi đã đi cùng hắn đi qua vô số lần rồi lại đi theo hướng khác.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Nước ở những chỗ thấp gần tới đầu gối tôi. Cái chạm tay quen thuộc chợt làm tôi nhớ đến chuyến đi biển trong tuần trăng mật của chúng tôi.

 

Ở các bãi biển nước ngoài có rất ít nhân viên nên sóng đã cuốn tôi đi rất xa. Bùi Thù không phát hiện rằng sợi dây an toàn buộc vào người tôi đã bị đứt. Khi hắn nhận ra đã không còn thấy bóng dáng tôi.

 

Rõ ràng là hắn bơi trở lại nơi an toàn nhưng lại liều lĩnh kéo tôi lại. Khi quay lại bờ, Bùi Thù đã hoàn toàn kiệt sức nhưng vẫn mỉm cười nhìn tôi và nói rằng thật may mắn khi không mất đi tôi.

 

Khi đó, tôi thực sự nghĩ rằng chúng tôi đã cùng nhau trải qua sự sống và cái chết, không gì có thể chia cắt được chúng tôi.

 

Nhưng hôm nay, bốn năm sau, hắn đã ngoại tình.

 

 

Trong lúc lảo đảo bước đi, tôi phát hiện đôi giày cao gót mình đang mang để hợp với bộ váy đã mắc kẹt trong lỗ thoát nước trên nắp cống. Mắt cá chân của tôi bị trẹo trong cơn mưa lớn và tôi ngã mạnh xuống đất. Trong giây lát tôi không thể phân biệt được trên mặt mình đó là nước mắt hay nước mưa

 

Khi tôi khóc đến mức nghẹt thở, một chiếc khăn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Chiếc ô đen dừng lại trên đầu tôi, một giọng nam nhẹ nhàng và khiêm nhường vang lên phía trên tôi: “Nhớ tôi không?”

 

Thấy sắc mặt tôi ngơ ngác không phản ứng, Mạnh Triều Vũ đưa tay lau nước mưa và nước mắt trên mặt tôi: “Mạo phạm rồi.”

 

 Một chiếc áo khoác cashmere mang hơi ấm che phủ lên người tôi, cổ áo được chỉnh lại cẩn thận.

 

“Mưa to gió lớn, tôi chở em về nhé.”

 

 …

 

Lúc này, điện thoại liên tục rung, tôi trả lời cuộc gọi với vẻ mặt vô cảm.

 

Bên kia điện thoại Bùi Thù vội vàng hỏi: “Em bị thương ở đâu đó. Em đã đến bệnh viện chưa? Anh sẽ tới đón em.”

 

 Tôi hít một hơi thật sâu đột nhiên ngắt lời: “Bùi Thù, chúng ta ly hôn đi.”

 

 Người trong điện thoại dừng lại một chút, giọng nói đột nhiên trở nên vội vã: “Hôm nay anh không cố ý về muộn đâu, Niệm Niệm. Anh còn mua hoa cho em. Đừng gây rắc rối nữa được không? Chúng tôi sẽ không ly…”

 

Tay đang cầm điện thoại của tôi đột nhiên buông ra, điện thoại tự động tắt, không có một chút âm thanh nào.

 

 

Đến đây được rồi.

 

Mạnh Triều Vũ đột nhiên lên tiếng, làm cho tôi tỉnh táo lại: “Đưa em về nhà nhé. Vừa lúc tôi vừa đến thăm dì.”

 

Tôi quay lại cố gắng kìm nén nước mắt: “Phiền anh rồi...”

 

Người đàn ông trong xe im lặng hồi lâu rồi mới từ từ dừng lại. Máy sưởi đã bật hết công suất nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh từ đầu đến chân. Anh dừng xe, chợt hoảng hốt đưa tay về phía trán tôi.

Loading...