Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tống Hạc Quy - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-29 02:27:46
Lượt xem: 2,396

Lúc hắn nói chuyện, ta cúi đầu nhìn bàn tay hắn, trắng nõn như ngọc, đẹp đẽ đến mức không gì tả được.

Trên đời này thật sự có loại người đẹp đến mức chói mắt, chỉ cần cất lời cũng khiến người ta choáng váng. Giống hệt hồ ly tinh trong ‘Liêu trai chí dị’.

Hắn khẽ l.i.ế.m môi, cười nói: "Nếu không có nửa miếng bánh bao của tỷ tỷ năm đó, làm sao có ta ngày hôm nay... Tỷ tỷ, đừng đuổi ta đi, ta đến báo ân.”

Sau khi Tống Hạc Khanh rời đi.

Ta nhìn nửa miếng ngọc dương chi trong tay, là lúc nãy ta cố tình giật lấy từ người hắn, nói là dùng thứ này để trả ơn, không biết có phải ảo giác hay không, khoảnh khắc đó, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó biến thành sự vui vẻ khó tả.

……

Chuyện này là sao?

Từ đó về sau, Tống Hạc Khanh còn đến thêm mấy lần nữa, nhưng đều bị ta tránh mặt.

Bánh ngọt trong túi thơm chia cho các tỷ tỷ giặt đồ, than sưởi ấm dư thừa trong góc tường chia cho các ma ma, vàng bạc châu báu ngày hôm nay đưa đến, ngày mai liền treo trên thắt lưng của người hầu nào đó dưới trướng hắn, xử lý đâu ra đấy.

Lâu dần, căn phòng lại trở về vẻ tiêu điều trước đây.

Căn nhà gỗ ọp ẹp, gió thổi qua, vô cớ toát lên vẻ cô độc.

Trùng hợp lại gặp phải mấy đêm mưa liên miên, bệnh nứt nẻ da do lạnh giá mà ta đã lâu không mắc phải lại tái phát.

Hai tay sưng tấy bị nước lạnh ngâm lâu, trở nên trắng bệch như bánh bao, giống như nội tạng cũng đang thối rữa.

Mấy tỷ tỷ chia sẻ đồ ăn của mình cho ta.

Ta lê đôi chân gầy guộc, trở về phòng, trong hũ đã hết thuốc.

Khoảnh khắc đó, trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi chua xót.

Đang ngủ say, ta bị một cảm giác khác lạ trên cổ tay đánh thức, mùi hương quen thuộc, như làn gió thổi qua cồn cát, nâng niu trở về trong mùa xuân năm sau.

Tống Hạc Khanh đang nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ trị nứt nẻ da cho ta.

Ấm áp, thanh mát, mùi bạc hà thoang thoảng.

Cơn ngứa ngáy khó chịu hành hạ ta bấy lâu bỗng nhiên biến mất. Ta không mở mắt, giả vờ vẫn đang ngủ.

Chỉ là sau khi hắn rời đi, ta cuộn tròn người, nghe tiếng gió bắc rít gào bên ngoài cửa sổ suốt đêm.

Lại mấy tháng sau, Tống Hạc Khanh rất bận, ta không tránh mặt hắn, nhưng cũng rất ít khi gặp mặt.

Gặp lại đã là lúc giao mùa xuân hạ.

Hắn uống rượu cả người toát lên vẻ phong tình vạn chủng, hắn đứng dưới gốc cây trước cửa sổ phòng ta, ánh mắt si mê lại trông cũng rất ngoan ngoãn.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Túy bả tùng chi đương tư đồng, nghi tùng động thị yếu lai phù tha.*

*Say rượu xem cành thông là tiểu đồng, nghi ngờ cành thông lay động là muốn đến đỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tong-hac-quy/chuong-5.html.]

Hắn khẽ lẩm bẩm, đẩy cành cây ra, u oán nhìn ta: "Tỷ tỷ, lại đây...”

Đôi mắt kia trong veo như nước, vừa nhìn vào, đã thấy cả một bầu trời sao lấp lánh.

Không nên, vốn dĩ không nên đến gần hắn như vậy.

Tiên hoàng băng hà, người giám quốc là dị tính vương Ninh vương, nhờ có Hoa Hâm trưởng Công chúa dựa vào binh quyền hết lòng ủng hộ hoàng đệ đăng cơ, mới không để giang sơn Đại Sở đổi chủ.

Nhưng theo tiểu Hoàng đế ngày càng trưởng thành, hắn ta rốt cuộc cũng ý thức được, bản thân chỉ là một quân cờ trong tay hai thế lực, ngai vàng là phần thưởng thuộc về người chiến thắng cuối cùng.

Vì vậy hắn ta che giấu tài năng, nhẫn nhục chịu đựng, giữa khe hở cũng có thể âm thầm phát triển thế lực của riêng mình.

Triều chính biến động khôn lường, dần dần hình thành thế cân bằng giữa ba thế lực.

Mà Tống Hạc Khanh, lại trong lúc này nhảy vào vũng nước đục.

Hắn quá nguy hiểm.

Đây không phải là chuyện mà người bình thường như ta có thể nhúng tay vào.

Nhưng đêm đó ánh trăng quá sáng, trong mắt hắn lại hiện lên một vầng trăng sáng.

Là vầng trăng của quê hương ta.

Hắn khẽ gọi: "Tỷ tỷ, sao tỷ còn chưa đến...”

Vì vậy, trái tim kiên cường, bất khả xâm phạm được tôi luyện sau bao nhiêu tổn thương, giống như bị gió xuân tháng hai thổi qua lớp băng, nứt ra từng khe hở, để lộ sự mềm yếu ẩn giấu bên trong lớp vỏ cứng rắn.

Ta đẩy cửa ra bước về phía hắn.

Khẽ trách mắng: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

5.

Nửa năm sau, ta gả cho Tống Hạc Khanh.

Có thể coi là đã thay đổi vận mệnh.

Công chúa muốn triệu ta đến hầu hạ bên cạnh, ta tìm cách từ chối, vẫn ở lại viện giặt giũ, làm ma ma quản sự.

Chỉ là nơi ở lớn hơn trước một chút, nằm ở góc phía đông của phủ Công chúa, hai gian phòng và một sân nhỏ.

Ta tự tay trồng mấy cây vải thiều, năm tháng dài đằng đẵng, gió thổi lá xanh, mơ hồ khiến người ta sinh ra ảo giác về chốn đào nguyên.

Đêm tân hôn, trăng sáng vằng vặc.

Không có cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, không có sính lễ, hỉ phục, thậm chí tân lang cũng phải đến tận đêm khuya mới về.

Ta đốt tờ giấy bán thân mà Công chúa ban thưởng, ngồi bên giường đợi hắn trở về, trời đã khuya lắm rồi, hắn vén khăn hỉ trên đầu ta, trên người là mùi bồ kết vừa tắm xong.

Hắn lại vừa đi làm nhiệm vụ trở về.

Loading...