Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tổn thương là cách anh yêu tôi - Chương 10+11

Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:30:11
Lượt xem: 12

10

Nhưng lần này là lần đầu tiên tôi thấy anh ta tự ra tay.

Tên khốn năm ba kia bị đánh đến mức gần như sắp bất tỉnh, miệng ú ớ rên rỉ, mang theo bọt máu.

Nhân viên quán bar phát hiện tình huống vội vã chạy đến, cố gắng kéo Lục Gia Diễn đắm chìm cơn thịnh nộ ra, lo lắng và hốt hoảng nói: "Nếu đánh tiếp sẽ c.h.ế.t người mất..."

Tôi lập tức tỉnh rượu, kéo Lục Gia Diễn, lao đến ôm chặt anh ta, dung lục kéo anh ta ra, giọng run rẩy: "Đừng đánh nữa..."

"Vì hắn mà bẩn tay cậu, không đáng đâu..."

Tôi không ngừng dung tay vuốt nhẹ lên lưng, vai hơi run của anh ta.

Anh ta một tay ôm lấy eo tôi, tay kia nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi, khẽ hít vào một hơi giữa những lọn tóc, dần bình tĩnh lại.

Những năm qua, dù bề ngoài anh ta có vẻ lạnh lùng, bất cần, nhưng đối với tôi, anh ta luôn dịu dàng, chu đáo.

Đến mức tôi quên mất anh ta từng có một mặt khác.

Lần này ầm ĩ đến nỗi bác sĩ phải đưa tên khốn kia lên xe cứu thương, còn Lục Gia Diễn bị cảnh sát dẫn đi.

Tại đồn cảnh sát, Lục Gia Diễn đứng đối diện cha của tên khốn kia, từ trên cao nhìn xuống: "Tiền thuốc men tôi sẽ lo hết. Hắn dám động vào bạn gái tôi, đánh như vậy coi như tôi đã nương tay."

Cha của tên khốn kia nổi giận, lập tức đứng dậy đẩy mạnh anh ta, nhưng bị vợ kéo lại, miệng vẫn không ngừng chửi rủa: "Mẹ kiếp, đã đến quán bar thì sờ một chút có sao? Cậu nên lo mà trông chừng cô bạn gái 'trong sáng' của mình, đừng để cô ta đến mấy chỗ không ra gì!"

Gương mặt Lục Gia Diễn lộ vẻ hung ác, định ra tay nhưng bị cảnh sát kéo lại.

"Chờ đấy." Lục Gia Diễn buông lời đe dọa.

Tôi biết anh ta sẽ lại âm thầm ra tay, khiến họ phải trả giá.

Thông thường, tội ẩu đả bị tạm giam từ năm đến mười ngày, nhưng nhà Lục Gia Diễn quyền lực, anh đương nhiên không phải ngồi tù.

Chúc bạn đọc truyện vui vẻ. Nếu yêu thích truyện có thể ủng hộ cho team thay lời cảm ơn♥️

Buổi sáng vừa có tuyết rơi, thế giới trắng xóa một màu.

Tôi đi bên cạnh anh ta trên con đường vắng lặng khi trời gần sáng, chỉ cần có anh ta bên cạnh, tôi không còn sợ gì nữa.

"Cậu cũng ở quán bar tối qua, sao không nói cho tôi biết?" Tôi tò mò hỏi.

"Cậu nhắn cho tôi địa chỉ quán bar, tôi không yên tâm nên rủ bạn đến uống cùng."

"Ồ."

"Cậu đúng là đồ ngốc, Ngụy Thi Nhan. Biết mình không uống được, sao lại cố?"

"Họ cứ ép tôi mãi, tôi không từ chối được..."

"Tôi thấy cậu đứng dậy đi vệ sinh, bước đi loạng choạng. Mười phút sau không thấy cậu quay lại, suýt nữa hù c.h.ế.t tôi. Ngụy Thi Nhan, cậu sau này có thể đừng làm tôi phải bận tâm thế nữa không?"

"Ồ."

Anh ta vòng tay qua vai tôi, gõ nhẹ vào trán tôi, tôi đau đớn kêu lên: "Làm gì vậy..."

"Cậu đồng ý với tôi, từ giờ về sau sẽ không đi bar khi tôi không có mặt."

"Được, tôi đồng ý."

Bầu trời đêm thẳm sâu, đầy những ngôi sao lấp lánh, tôi thấy chòm sao orion và Kim Ngưu.

Chỉ là giờ đây, người bên cạnh tôi là Lục Gia Diễn.

Toàn thân anh ta toát lên một vẻ lạnh lùng thanh khiết, dáng người cao ráo hòa vào cảnh tuyết. Nhưng khi tôi va phải đôi mắt anh ta, tôi thấy sự dịu dàng ẩn sâu trong hai con ngươi đen láy.

Tôi chợt nhớ đến những lời anh ta nói ở đồn cảnh sát, hỏi: "Cậu đã nói ở đồn rằng tôi là bạn gái của cậu."

Tôi rời khỏi vòng tay anh ta, bước vài bước về phía trước, quay lại nhìn thẳng vào anh ta bằng ánh mắt sáng lấp lánh.

"Cái này... tôi cũng đồng ý với cậu."

Tôi nhìn về phía anh ta, trên mặt tràn đầy nụ cười, gọn song lăn tăn.

Ánh mắt Lục Gia Diễn lấp lánh, đứng im một chỗ, sững sờ.

Sau đó, anh ta lao đến ôm tôi, hơi thở ấm áp bao quanh tôi. Anh ta cẩn thận nâng niu, hai tay giữ lấy khuôn mặt tôi, và hôn thẳng xuống.

Nước bọt hòa quyện, âm thanh nước vang lên bên tai, bầu không khí đầy sự mờ ám và đan xen tình cảm.

Anh ta hôn tôi không ngừng, nụ hôn ngày càng sâu, khiến tôi gần như không thở nổi, mi mắt run lên, yếu ớt đẩy vào n.g.ự.c anh.

Nụ hôn đó kéo dài rất lâu, đến mức tôi không đếm được thời gian.

Cuối cùng, khi đã thỏa mãn, Lục Gia Diễn buông tôi ra, ngón tay cái khẽ vuốt ve má tôi. Đôi mắt anh ta ngập tràn tình cảm, như chứa đựng cả ngàn vì sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ton-thuong-la-cach-anh-yeu-toi/chuong-1011.html.]

Tôi dựa vào vai anh ta thở dốc, cảm giác như những cánh bướm trong lòng đang muốn thoát ra.

Anh ta nhẹ nhàng nhưng đầy sự mạnh mẽ, nâng cổ tôi lên, buộc tôi phải ngẩng đầu. Tôi xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng thoát ra, nhưng bị anh ta giữ chặt, không cho tôi trốn thoát.

Ngước mắt lên.

Tôi thấy những ngôi sao trong đôi mắt anh ta.

Anh ta cười, nụ cười dịu dàng và ngọt ngào, lại kéo tôi vào lòng.

Anh ta hôn nhẹ lên trán tôi, giọng khàn khàn và đầy tình cảm nói: "Bốn năm rồi, cuối cùng cũng theo đuổi được cậu."

11

Trong quán bar, tiếng nhạc vang rền, những yếu tố hỗn loạn và mập mờ đang bốc lên trong không khí. Những chàng trai cô gái trẻ trung và tự do lắc lư trong sàn nhảy tối mờ, dưới ánh sáng đèn màu rực rỡ, tạo nên một khung cảnh mơ màng và cuồng nhiệt.

Tôi thấy nhàm chán, bèn ra quầy bar bảo người pha chế làm một ly Mojito. Ly rượu trong veo, ngâm vài lát chanh xanh và bạc hà, trông xanh mướt mắt.

Tôi không muốn vào sàn nhảy, chỉ ngồi ở ghế, nhấm nháp ly rượu nhẹ chẳng có mấy độ cồn, buồn chán lướt điện thoại.

Tin tức: Nam diễn viên X bị bắt gặp qua đêm tại nhà nữ chính trong bộ phim thần tượng đang nổi tiếng, đã ở đó suốt ba ngày không ra ngoài.

Chậc.

Tin tức nhàm chán, điện thoại nhàm chán, quán bar nhàm chán.

Một chàng trai trẻ ngồi xuống cạnh tôi, liên tục liếc nhìn. Diệu Diệu nói đó là thực tập sinh mới đến công ty luật của họ, tên là Thời Mặc.

Tôi nghiêng đầu liếc nhìn một cái.

Mái tóc nâu uốn xoăn, gương mặt trắng trẻo thanh tú, đôi mắt đào hoa hơi xếch lên, vừa trong sáng vừa quyến rũ.

Cậu ta bị dị ứng với rượu, đang cầm một ly sữa uống.

Thiếu niên à, đã không uống được thì đừng đến đây.

Uống sữa ở bar thì làm gì? Định làm vẻ ngoan ngoãn sao?

 

Tôi cúi đầu, lại thấy ly nước trái cây uống cạn trên bàn.

Thôi kệ.

Không nói nữa.

Diệu Diệu uống khá nhiều, mùi rượu nồng nặc lan tỏa quanh tôi, gương mặt cô ấy hơi ửng đỏ.

Tôi không chịu nổi, giật lấy ly rượu của cô, “Đừng uống nữa.”

Cô không nghe, ghé vào tai tôi thì thào: “Một lát nữa quăng tớ cho Lương Húc nhé.”

Lương Húc là người cô ấy thích.

Tôi nhìn về phía anh ta, anh chàng đó thản nhiên xắn tay áo, uống rượu một cách điêu luyện, khuôn mặt bình thản quan sát đám người trong sàn nhảy.

Anh ta có đáng tin không?...

Diệu Diệu dường như thấy được sự lo lắng của tôi, liền nói: “Tớ theo đuổi anh ấy một năm rồi mà chưa được, giúp tớ đi, Nhan Nhan a uuuuu...”

Sau khi tiệc tàn lúc rạng sáng, tại bãi đỗ xe.

Diệu Diệu nắm c.h.ặ.t t.a.y Lương Húc không buông, nhất quyết đòi anh ta đưa về nhà. Suốt buổi tiệc Lương Húc chẳng biểu cảm gì, giờ đây lại đầy vẻ bất đắc dĩ, hỏi tôi địa chỉ nhà của Diệu Diệu.

Anh ta gọi tài xế riêng, rồi quay lại, lịch sự nhưng xa cách hỏi tôi: “Cô về nhà một mình được chứ?”

Lúc này, Thời Mặc đề nghị đưa tôi về, vì cậu ấy không uống rượu nên có thể lái xe.

Tôi nhìn anh chàng ngoan ngoãn này, gật đầu đồng ý.

Khi đến dưới tòa nhà chung cư, Thời Mặc nhất định đòi đưa tôi lên tận nhà. Khuôn mặt cậu ta ngây thơ, đôi mắt đào hoa chớp chớp trông rất vô tội. Rượu đã bắt đầu ngấm, bước chân tôi có phần loạng choạng. Cậu ta chỉ lẳng lặng đi bên cạnh, khi thấy tôi lệch hướng mới đỡ cho tôi đứng thẳng.

Trong thang máy, Thời Mặc có vẻ hơi căng thẳng, lấy điện thoại ra xin kết bạn WeChat. Nhìn gương mặt cậu ta cẩn trọng đến nghiêm túc, tôi bật cười và đồng ý.

Tới cửa nhà, tôi lục tìm chìa khóa để mở cửa, tầm nhìn mờ mờ, thử mấy lần mà vẫn không mở được.

Thời Mặc giật lấy chìa khóa, vai phải vòng qua người tôi. Tôi mất thăng bằng, nửa người dựa vào cậu ta.

Vào nhà, tôi loạng choạng mò mẫm bật công tắc đèn trên tường.

"Cạch" một tiếng, cả căn phòng bừng sáng.

Ngước mắt lên, tôi nhìn thấy Lục Gia Diễn đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào tôi.

( truyện này he nha)

Loading...