Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 864: Kết truyện

Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:47:05
Lượt xem: 15

Vì chuyện phương thuốc gia truyền, Tạ Chiêu xin nghỉ phép để về quê.

Trình Dao Dao chuẩn bị túi lớn túi nhỏ: “Bánh hạt dẻ, bánh hạnh đào, bánh hồ điệp, kẹo sữa con thỏ,… Thịt khô và cá khô cho Tủng Tủng và mèo con, còn đây là quần áo mới của bà nội, còn có…”

Tạ Chiêu vỗ trán mỉm cười. Trình Dao Dao lắc vòng eo nhỏ nhắn bận rộn trong phòng, bầu không khí cực kỳ ấm áp.

Lúc Trình Dao Dao lấy thêm cái túi to, Tạ Chiêu liền ôm cô vào trong n.g.ự.c không cho cô đi đi lại lại nữa: “Chúng ta thường gửi đồ về nhà, bà nội không thiếu mấy thứ này.”

“Nhưng đây là đồ em mua cho bà nội mà.” Trình Dao Dao ngửa đầu ra sau, thân hình mềm mại dựa vào khuỷu tay Tạ Chiêu: “Bà nội không chịu đến Thượng Hải, em cũng không về được…”

Khóe môi Tạ Chiêu cong lên mang theo ý cười: “Em không về được thì trách ai?”

Tạ Chiêu vừa thi cuối kỳ xong, bình thường Trình Dao Dao lười học, bây giờ cô phải cố gắng ôn tập. Mà cô còn phải tham gia tiệc cuối năm của trường nên không đi được.

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, cô nói: “Trách Tạ Chiêu!”

“Ừm, trách anh.” Tạ Chiêu cúi đầu hôn cô.

Tiếng còi xe vang lên ngoài cửa, Trình Dao Dao ôm chặt hắn không thả.

Tạ Chiêu nói: “Anh đi một tuần rồi quay lại.”

“Vẫn lâu!” Trình Dao Dao vội la lên: “Vậy anh không đến xem em múa sao? Em đã tập rất lâu đó.”

Dạo này Trình Dao Dao thường đến trường tập luyện với mấy bạn học, ở nhà cũng tập luyện đều đều, vòng eo của cô càng ngày càng mềm làm Tạ Chiêu si mê.

Tiếng còi xe lại vang lên.

Tạ Chiêu ôm vợ trong lòng, hắn ngửi kỹ mùi hương hoa đào trên người cô rồi quyết tâm buông tay ra.

Tài xế xách đồ lên xe giúp hắn, Tạ Chiêu xách ba lô quân đội màu xanh lên, hắn bắt mèo cam chui trong đó ra: “Em không đi theo được.”

“Meo! Meo!” Cường Cường bám chặt ống quần Tạ Chiêu đòi đi theo.

Trình Dao Dao ngồi xổm xuống ôm Cường Cường nói: “Tạ Chiêu phải đi rồi, anh ấy không cần chúng ta nữa.”

Trình Dao Dao mặc áo len của Tạ Chiêu, cổ áo rộng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cô ngồi xổm dưới đất giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ làm cuộc chia ly ngắn ngủi trở nên đau khổ.

Tạ Chiêu vỗ đầu cô cười khổ: “Em Dao Dao, em còn như vậy em không đi được đâu.”

Trình Dao Dao chép miệng: “Anh đi em liền khóc.”

Tạ Chiêu tan nát cõi lòng rời đi. Trình Dao Dao lập tức thu dọn quần áo rồi mang theo hai con mèo nhỏ vui vẻ về ký túc xá.

Tình cảm của Trình Dao Dao và mấy cô gái trong ký túc xá rất tốt, mọi người thấy cô về thì chào đón nhiệt liệt, nhất là hai con mèo nhỏ.

Mấy người Triệu Mục giúp Trình Dao Dao dọn chỗ nằm, chỗ của cô vẫn được dọn sạch sẽ, chỉ cần trải chăn đệm lên là được.

Tần Dương Dương ôm Cường Cường hiếm lạ: “Đáng yêu quá đi! Sao mèo nhà cô nuôi mập được vậy, nhìn cái mũi tròn xoe này xem!”

Cường Cường bị mấy cô gái bóp mặt bóp mặt, nó không thèm để ý mà ăn cá khô say sưa ngon lành. Phiền Phiền ngồi chồm hỗm trên bệ cửa sổ nhìn chằm chằm chim sẻ nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-864-ket-truyen.html.]

Mùa đông thường có chim sẻ đậu trên cửa sổ, mấy cô gái sẽ mang rắc ít cơm ở trên bệ cửa cho nó ăn, con nào cũng được ăn no bụng tròn vo.

Mèo con đen trắng nhún chân trước, trong mắt lộ ra sự hung ác! Trình Dao Dao nhìn thấy, cô vội vàng gọi Phiền Phiền đi vào rồi cho nó mấy con cá khô.

Mấy cô gái ngạc nhiên: “Đáng yêu quá! Nó nhỏ thật đó, rất ngoan!”

Trình Dao Dao cười gượng. Phiền Phiền nổi danh là con mèo nhỏ hư hỏng ở trong khu biệt thự, nó bắt chim, bắt rắn, bắt soc suốt ngày, ngay cả chép nhà họ Lục cũng bị nó bắt mất một con, Trình Dao Dao phải dùng linh tuyền cứu sống con cá đó.

Mèo con đen trắng l.i.ế.m láp móng vuốt nhỏ, gương mặt ngây thơ vô tội lừa mấy cô gái kinh ngạc không thôi, họ còn lấy thêm mấy con cá khô cho nó. Cường Cường thấy thế quyết không cam lòng lạc hậu, nó kêu meo meo lật cái bụng tròn vo ra, bộ dáng đáng yêu làm mọi người ôm mặt thét lên.

Trình Dao Dao trở về cuộc sống ở ký túc xá. Ngày nào cô cũng đi học và đi ăn cùng mấy chị em, thư tình thu được một đống lớn. Buổi tối tắt đèn nằm nói chuyện về tâm sự của con gái và chuyện ma quái gì đó.

Nhưng đến lúc đi ngủ không có Tạ Chiêu ôm ấp như lò sưởi. Trình Dao Dao đành phải ủ chân vào bộ lông ấm áp của Cường Cường, Cường Cường giận mà không dám nói gì, nó ôm bàn chân cô ngủ thiếp đi.

Lúc Tạ Chiêu mệt mỏi rã rời chạy về trường học, hắn không thấy cô nhóc đáng thương nào cả, hắn chỉ thấy Trình Dao Dao cười không tim không phổi.

Kết thúc tiệc cuối năm, Trình Dao Dao còn chưa tẩy trang, gương mặt vốn xinh đẹp được trang điểm càng rực rỡ sáng chói, cô mặc một cái khoác dài nói chuyện với người đứng bên cạnh.

Từ Nam Phương ân cần đứng cạnh cô, băng gạc trên tay hắn cũng được tháo ra. Hai người vừa đi vừa nói gì đấy, Trình Dao Dao cười xán lạn.

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nheo lại, hắn đứng im nhìn hai người đi về hướng mình.

Tạ Chiêu mặc áo khoác đen, đường cong cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo khoác cực kỳ đẹp, mấy nữ sinh đi ngang qua đều vụng trộm nhìn hắn.

Trình Dao Dao không biết gì, đến lúc đi gần tới suýt nữa đ.â.m vào người Tạ Chiêu: “Á!”

“Dao Dao cẩn thận!” Từ Nam Phương vội vàng vươn tay đỡ Trình Dao Dao.

Một bàn tay lớn vươn ra trước ôm Trình Dao Dao vào lòng.

Từ Nam Phương tức giận: “Anh dám… Tạ Chiêu?”

Trình Dao Dao đã nhào vào trong n.g.ự.c Tạ Chiêu trước, cô vui vẻ như con chim non về rừng: “Tạ Chiêu! Sao anh về sớm vậy? Không phải anh muốn đi nửa tháng sao?”

Gương mặt Tạ Chiêu lạnh lùng: “Anh về sớm, em không vui à?”

“Vui!” Trình Dao Dao mỉm cười kéo tay hắn: “Đáng tiếc anh tối muộn không thấy em múa.”

Trình Dao Dao múa dẫn đầu trong tiệc cuối năm, mặc dù tiết mục của nhóm cô ở gần cuối, cảm xúc của khán giả cũng mệt mỏi, nhưng lúc Trình Dao Dao xuất hiện, sự nhiệt tình của khán giả lập tức nổi lên, tiếng vỗ tay muốn lật tung cả nóc nhà, đáng tiếc Tạ Chiêu không nhìn thấy.

Trong mắt hai người chỉ còn nhau, bầu không khí xung quanh vây quanh hai người, dù nước tạt vào cũng không lọt. Từ Nam Phương sờ mũi, hắn phờ phạc chào tậm biệt Trình Dao Dao rồi quay đi.

Trình Dao Dao quay đầu nhìn bóng lưng hắn, cằm cô lập tức bị kéo về: “Không được nhìn cậu ta, nhìn anh.”

Trình Dao Dao ngoan ngoãn ngửa đầu lên, đôi mắt hoa đào tràn đầy tình yêu nhìn hắn, đôi môi mím lại giống như chờ một nụ hôn.

Tạ Chiêu nhìn cô hơn nửa ngày, bỗng nhiên hắn nói: “Sao mí mắt đen vậy?”

Trình Dao Dao: “…”

Trình Dao Dao hầm hừ rửa sạch mặt, lớp trang điểm dày đặc biến mất, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lộ ra.

Tạ Chiêu giơ gương nhỏ, Trình Dao Dao soi một lúc lâu, gương mặt trắng nõn tươi như hoa. Cô oán trách mỹ phẩm thấp kém, sau đó giận chó đánh mèo: “Sao anh lại về trước thời hạn? Hôm nay em hẹn nhóm bạn ở ký túc xá đi ăn lẩu đó!”

Loading...