Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuất Hồn Hôn Trộm Nam Thần - 10

Cập nhật lúc: 2024-09-18 11:39:53
Lượt xem: 69

23.

Du Diêu lại không để ý đến tôi.

Tôi không biết tại sao lại chọc giận anh ấy.

Cuối cùng cũng tới ngày thứ Sáu.

Tôi háo hức ngồi cạnh Du Diêu.

Anh ấy liếc tôi với ánh mắt hờ hững.

Tôi dùng khuỷu tay chạm vào anh: "Đại ca."

Không có phản ứng.

"Đại ca!" Tôi nghiến răng.

Cuối cùng anh ấy cũng quay đầu nhìn tôi.

Tôi suýt nữa không kịp thu hồi vẻ mặt dữ tợn.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

"Cuối cùng anh cũng để ý đến em, sao anh không trả lời WeChat em gửi hả?"

Anh ấy cười lạnh: "Em hỏi anh có yêu em không, anh phải trả lời thế nào?"

Tôi rất thản nhiên: "Anh chỉ cần nói yêu là được."

Du Diêu ngả lưng về phía sau, tựa vào thành ghế, để tay trên bàn, những ngón tay đẹp mắt đang linh hoạt xoay cây bút.

Anh ấy nhẹ nhàng đẩy lưỡi vào môi dưới.

Hôm nay Du Diêu mặc áo sơ mi trắng, không cài hai chiếc khuy trên cùng, lồng n.g.ự.c ngực hơi phập phồng lộ ra chút ít...

Tôi ngừng thở.

Ngay lập tức tôi tiến tới, định cài lại khuy áo cho anh ấy.

"Sexy quá rồi người anh em." Tôi lại gần Du Diêu, nói với âm thanh mà chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy.

Du Diêu bất cần: "Vừa ý em quá còn gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-xuat-hon-hon-trom-nam-than/10.html.]

Tôi phủ nhận: "Anh nói thế sai rồi, anh có thể cho em xem khi chúng ta ở một mình, em không phiền đâu."

Bàn tay của Du Diêu rất lớn, khi nắm tay tôi, như thể có thể bao trọn cả tay tôi, ngón tay lạnh lẽo khiến tôi run lên một cái.

"Xin bạn học này hãy tự trọng, tôi có quen em không mà em lại sờ mó."

Cảm giác trơn mượt biến mất vì Du Diêu lạnh lùng kéo tay tôi xuống.

"Dạo này anh giận cái gì vậy? Chúng ta đã từng gặp nhau à?"

"Chưa gặp."

Thật kỳ lạ.

"Vậy sao hôm đó anh còn hỏi em có nhớ nh không?"

"Ờ, hỏi nhầm rồi, tôi định tìm cô gái bên cạnh lều của em."

Mặc dù nhìn Du Diêu có vẻ dễ gần nhưng cái khí chất bất cần lơ đãng lộ ra anh lại luôn khiến người khác không kịp trở tay.

Chẳng hạn như bây giờ, trên người anh ấy tỏa ra một hơi thở kiểu "đừng có chọc ông đây, ông đây sẽ không tha cho cậu đâu."

Nhưng tôi cũng không nhịn được muốn trêu chọc anh Du Diêu, giọng nói cũng không tự chủ mà lớn lên: "Cô gái nào vậy, là em gái Lâm hở?"

Sao tôi lại xu cà na vậy chứ?

Trước khi tôi nói câu này, giáo viên tiếng Anh đang chiếu một đoạn phim. Vừa đúng lúc chiếu xong, giọng nói của tôi vang lên trong lớp học yên tĩnh như sấm sét rền vào tai mọi người.

Rất nhiều tiếng cười chế nhạo.

Dù tôi có mặt dày đến đâu cũng không khỏi đỏ mặt, dùng sách che mặt, ước gì có thể chui xuống gầm bàn.

Du Diêu vốn không có vẻ khó chịu nhưng lúc này giọng nói lại mang chút ý cười.

Anh ấy ngồi thẳng dậy, bàn tay lớn vuốt tóc tôi như đang vuốt mèo: “Cố gắng chịu đựng đi, cuộc đời này sẽ qua nhanh thôi."

Giáo viên tiếng Anh ho hai tiếng.

" Sau này yêu đương thì đừng mang lên lớp nhé, hai em hơi ảnh hưởng đến kỷ luật lớp học đấy. Đúng lúc tôi có một nhiệm vụ quay phim trong trường, rồi lồng ghép thuyết minh bằng tiếng Anh, giao cho hai em đi."

 

Loading...