Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Thức Tỉnh Đọc Tâm Thuật - Chương 13: FULL

Cập nhật lúc: 2024-08-16 12:02:26
Lượt xem: 922

Sau khi về nhà, tôi lấy ra một chiếc cốc bằng ngọc bích đã bị bỏ quên từ lâu trong kho của mình.

Đúng vậy, mặc dù nhìn thì có vẻ tôi đang livestream săn đồ cổ, săn được lúc nào là bán đi lúc đó.

Nhưng thực ra, mấy năm nay tôi đã tích trữ được một kho bảo vật.

Tôi cẩn thận lau sạch chiếc cốc bằng ngọc bích.

Sau đó gọi điện thoại cho bảo tàng đó, biểu thị muốn quyên góp đồ cổ.

Đồ cổ tôi muốn quyên góp quá quý giá, viện trưởng bảo tàng Quan Hứa tự mình tiếp đón tôi.

Quan Hứa ngồi đối diện tôi, ông ấy đã hơn bốn mươi tuổi, ôn hòa nhã nhặn, khiến người ta nhìn thấy là thấy vui.

Tôi đã luân hồi mười một kiếp rồi.

Còn kiếp này, linh hồn đã tan biến của ông ấy cuối cùng cũng tụ lại.

Đây là kiếp đầu tiên của ông ấy.

Tôi nói: "Viện trưởng Quan, tôi muốn quyên góp món đồ cổ này cho bảo tàng của ông một cách miễn phí."

Món đồ cổ được tôi đặt trước mặt ông ấy.

Đó là một chiếc cốc bằng ngọc bích đính vàng hình đầu rồng, chưa từng xuất hiện trên thế giới.

Đầu rồng sinh động như thật, ngọc bích được khắc tinh xảo, tay nghề tuyệt mỹ, hiếm thấy trên thế giới.

Quan Hứa nhìn chiếc cốc bằng ngọc bích, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, sau khi xem xét lặp đi lặp lại, ông ấy nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi: "Đây là đồ dùng của Đường Thái Tông?"

Tôi gật đầu.

Quốc sư vẫn là Quốc sư, nhìn một cái là nhận ra.

Đây là đồ dùng của Thái Tông, cho đến nay nó vẫn còn nhớ "những ngày tháng được uống rượu tâm sự với Thái Tông".

Quan Hứa lại xác nhận với tôi: "Cô chắc chắn cô muốn quyên góp nó một cách miễn phí chứ?"

Nếu món đồ này lưu thông ra ngoài, sẽ là bảo vật vô giá.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Tôi cười: "Đương nhiên, bảo vật quốc gia, tự nhiên nên ở vị trí ứng có của nó, chứ không phải ở trong tay tôi."

Buổi chiều hôm đó, tôi và Quan Hứa nói chuyện rất lâu rất lâu.

Ông ấy không nhớ ra tôi.

Nhưng ông ấy do dự mấy lần, chắc là sợ thất lễ, nói được nửa chừng, lại nuốt lời xuống.

Tôi nghe ra được nửa câu kia.

> "Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng cô như thể là người quen cũ của tôi."

Trước khi đi, tôi hỏi ông ấy: "Tiên sinh Quan, ông sống tốt chứ?"

Ông ấy cười, không cảm thấy câu hỏi của tôi đột ngột: "Thoải mái tự tại, lòng không vướng bận, có thể coi như là rất tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-thuc-tinh-doc-tam-thuat/chuong-13-full.html.]

Vậy thì tốt.

Tôi chỉ nhìn ông ấy như vậy, cũng cảm thấy ông ấy sống rất tốt.

Kiếp này, ông ấy sinh ra trong thời đại thái bình thịnh thế, không tai ương không bệnh tật, quốc thái dân an.

Còn bản thân ông ấy, vẫn là người bảo vệ.

Bảo vệ văn hóa.

Bảo vệ phần lộng lẫy và rực rỡ nhất trong dòng chảy lịch sử nghìn năm này.

Tôi tin, đây chính là điều ông ấy muốn.

...

Tôi vẫn sống cuộc sống vui vẻ của mình.

Thỉnh thoảng tôi trò chuyện với khán giả trong phòng livestream.

Bọn họ hỏi tôi cảm giác của việc săn đồ cổ làm giàu nhanh chóng.

Tôi thở dài một tiếng: "Tôi phát hiện sau khi có tiền, con người cũng sẽ mất đi một số thứ."

Bình luận trong phòng livestream bây giờ nhiều đến mức bay vù vù: "Mất đi gì?"

Tôi thở dài thườn thượt: "Mất đi những phiền não trước kia."

Phòng livestream đồng loạt:

"Phì."

"Phì."

"Phì."

Tôi cười ha hả.

Vừa hay Thời Hoan gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi đi chơi.

Lúc đang chờ cô ấy, tôi nhìn thấy quảng cáo của nam minh tinh hàng đầu kia trên màn hình lớn bên cạnh.

Là Thời Thần.

Hóa ra là anh ta.

Không ngạc nhiên khi hai anh em này cũng quan tâm đến Quan Hứa, còn lén lút quyên góp đồ cho bảo tàng của ông ấy.

Lúc Quốc sư c.h.ế.t đi, đặt cuốn kinh xuống đất, tôi được đặt cùng với một cặp hồ lô bằng vàng.

Hóa ra cặp hồ lô bằng vàng này cũng có sinh mệnh.

Kiếp kiếp đời đời, mãi mãi là anh em.

Vạn dặm non sông này, thái bình thật tốt.

Loading...