Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-27 09:31:08
Lượt xem: 148

Khương Thang là trợ lý của Lục Chi Ưu, chuyên ngành đại học chính là quản lí nghệ sĩ, sau khi tốt nghiệp đến nộp đơn làm trợ lý ở công ty giải trí GD, được trúng tuyển, cho nên công ty phân cậu đến làm trợ lý cho Lục Chi Ưu.

 

Tên thật của cậu vốn là Khương Đường, nhưng Lục Chi Ưu thích gọi là Khương Thang (canh gừng), vì thế về sau mọi người đều gọi cậu là Khương Thang.

 

Khương Thang ra vẻ đau khổ trong lòng, cậu như thế là vì ai hả?

 

“Khương Thang, tôi không bị hủy dung đúng không?” Lục Chi Ưu đưa tay sờ sờ mặt mình, lại sờ được băng vải quấn trên đầu.

 

“Không có, chỉ có trán bị xây xước”

 

“Vậy có để lại sẹo không?”

 

Khương Thang, “Chị Lục à, chị yên tâm đi, sẽ không để lại sẹo đâu”

 

Cứ cho là hủy dung đi, kĩ thuật bây giờ phát triển thế, cho dù cô có bị hủy hết mặt, công ty cũng có thể làm cho cô trở lại như cũ, nói chi là để lại sẹo như vầy?

 

Nghe Khương Thang nói thế, Lục Chi Ưu mới yên tâm, nhưng cô dùng gương mặt này để kiếm cơm, nếu có bị hủy dung, vậy thì cô sống bằng gì bây giờ?

 

Nhưng lát sau, cô lại thấy có gì đó không đúng, chợt hỏi: “Vậy sao chân trái của tôi lại không cử động được?”

 

“Là vì lúc chị ngã từ trên xuống va vào vách đá, lúc rơi xuống lại quá nhanh làm tổn thương chân trái, có dấu hiệu nứt xương, cho nên bác sĩ phải bó thạch cao lại cho chị” Khương Thang giải thích.

 

“Vậy… chân tôi có bị gãy không?”

 

Khương Thang “…”

 

Nếu mà gãy, thì cậu còn bình tĩnh như vậy chắc.

 

Lục Chi Ưu vừa thấy vẻ mặt của Khương Thang như thế thì biết mình không sao hết.

 

“Khương Thang, tôi nằm thấy không thoải mái, đỡ tôi ngồi dậy nào!”

 

Khương Thang vội vàng giúp cô nâng cao cái giường, cầm cái gối nhét dưới lưng cô để cho cô thoải mái hơn.

 

Vừa mới ngồi dậy, cửa phòng bệnh liền bị mở ra.

 

Lục Chi Ưu bèn nhìn về phía ấy.

 

Nhưng chỉ trong vài giây, Lục Chi Ưu lập tức cảm thấy mình như bị trúng tên, trái tim bắt đầu nhảy loạn nhịp.

 

Người ấy mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, áo blouse khoác bên ngoài, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài miên man, dưới chân là một đôi giày da.

 

Anh đi về phía cô, cô nhìn thấy gò má sạch sẽ và mái tóc đen gọn gàng của anh.

 

Khí chất lãnh đạm, sạch sẽ, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-2.html.]

 

Bàn tay trắng trẻo, mấy ngón tay thon dài cầm lấy bệnh án.

 

Lục Chi Ưu đã ở trong cái thế giới giải trí lộn xộn này nhiều năm rồi, từ tiểu thịt tươi 18 đến nam thần 25 26, rồi đại thúc thành thục 30 tuổi, trai đẹp nào mà cô chưa nhìn thấy chứ.

 

Huống chi bên cạnh cô còn có 2 tuyệt thế mỹ nam như Hà Cẩn Duyên cùng với Cố Kỳ Hành.

 

Nhưng chưa có ai làm cho cô có cảm giác tim đập chân run như thế này.

 

Cô ngước lên nhìn anh, anh cao tầm 1m88.

 

“Cô tỉnh rồi, có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?” Anh đứng trước giường bệnh hỏi cô.

 

Anh vừa dứt lời, Lục Chi Ưu liền cảm thấy mình trúng độc càng thêm nặng, bởi vì giọng của anh thật là mê người mà.

 

Cô không phải là nghiện âm thanh, nhưng lại rất thích giọng nói của anh, sạch sẽ giống như chủ nhân của âm thanh ấy vậy.

 

Cô kinh ngạc nhìn anh lắc đầu.

 

“Không có là tốt rồi, nếu như thấy không khỏe liền nói với tôi, tôi họ Thẩm, là bác sĩ điều trị cho cô, cô có thể gọi tôi là bác sĩ Thẩm.”

 

“Xương bắp chân nứt một vết nhỏ, bây giờ nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không được đi lại nhiều, nên kiêng ăn vài món, uống nhiều canh xương vào, thì cô sẽ hồi phục nhanh thôi.”

 

Anh dặn dò cô mọi điều, giọng nói vẫn cứ nhàn nhạt, không làm cho người khác cảm thấy xa cách mà lại cảm thấy như tri kỉ, vô cùng thoải mái.

 

“Vâng” Lục Chi Ưu ngoan ngoãn đáp lời.

 

Khương Thang nhìn cô, hiếm khi chị Lục lại nghe lời như vậy.

 

“Được rồi, vậy tôi không làm phiền cô nữa, nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong anh liền chuẩn bị rời khỏi.

 

Lục Chi Ưu cảm thấy anh sắp đi, liền kêu lên: “Bác sĩ Thẩm, không biết tại sao đầu tôi lại đau quá!”

 

Nói xong, cô lập tức che đầu, giống như vô cùng đau đớn.

 

Bác sĩ Thẩm để bệnh án xuống, bước đến bên cô.

 

“Cô bỏ tay xuống đi, để tôi xem một chút”

 

Cô nghe lời anh bỏ tay xuống, anh cúi người, dựa sát vào người cô, Lục Chi Ưu liền ngửi thấy trên người anh không phải là mùi sát trùng của bệnh viện mà là mùi bạc hà nhàn nhạt. Bàn tay lạnh lẽo của anh đặt lên trán cô, Lục Chi Ưu liền nín thở.

 

Bởi vì anh dựa quá sát, cho nên cô nhìn thấy rõ cái bảng tên ở trước n.g.ự.c anh.

 

Họ tên: Thẩm Trường An

 

Chức vị: Bác sĩ chủ nhiệm.

Loading...