Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 121

Cập nhật lúc: 2024-09-27 17:09:29
Lượt xem: 16

"Bác không lo lắng ạ?" Thẩm Trường An nhịn không được hỏi.

 

"Ha ha ha ha..." Ba Lục cười to.

 

"Lo cái gì?"

 

"Cô... cô ấy..."

 

"Thằng nhóc này, con vẫn chưa biết bản tính của nó rồi, yên tâm đi, lát nữa nó ra ngoài không mất một sợi lông nào đâu.”

 

Ba Lục vừa dứt lời, cửa phòng ngủ mở ra.

 

Qủa nhiên Lục Chi Ưu bước ra đầu tiên, lúc vào thế nào thì lúc ra vẫn thế ấy.

 

Thẩm Trường An không khỏi nhìn ba Lục.

 

Nếu không bị gì, sao cô ấy lại hét thảm thế?

 

Ba Lục nở nụ cười.

 

Về sau con sẽ biết thôi.

 

Lục Chi Ưu lén chạy đến bên cạnh Thẩm Trường An, "Anh thua rồi hả?"

 

Thẩm Trường An cười với cô, "Ừ".

 

"Còn nói chuyện hả, có ăn cơm không?" Mẹ Lục lên tiếng.

 

Ba Lục theo bản năng dọn bàn cờ đi.

 

"Ha ha ăn chứ."

 

Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Trường An, sau đó hỏi, "Con có biết nấu cơm không?"

 

"Mẹ già à, mẹ hỏi đúng người rồi đó, anh ấy nấu cơm đúng là..."

 

"Mẹ hỏi mày à?"

 

Lục Chi Ưu, "..."

 

Hu hu hu hu... mẹ xấu quá...

 

"Dạ biết" Thẩm Trường An trả lời đúng mực.

 

Nghe anh trả lời, mẹ Lục gật đầu, điều này thì bà hài lòng, Lục Chi Ưu nhà bà không biết nấu cơm, hơn nữa lại là minh tinh, một ngày ba bữa thất thường, không thể chăm sóc bản thân, tìm bạn trai biết nấu cơm cũng coi như nó tinh mắt.

 

"Vậy con nấu cơm trưa đi."

 

“Dạ, bác trai bác gái cứ nghỉ ngơi đi ạ" Thẩm Trường An lễ phép nói.

 

Thẩm Trường An xoay người đi đến tủ lạnh, mở ra xem.

 

Anh sửng sốt.

 

Tủ lạnh trống trơn!

 

Anh quay đầu nhìn Lục Chi Ưu, cô xấu hổ cười cười, sau đó chậm chạp bước đến.

 

"Ặc... cái này... không phải em toàn qua nhà anh ăn chực sao, cho nên tủ lạnh nhà em nó đình công lâu lắm rồi..." Cô nói nhỏ.

 

Thẩm Trường An cười bất đắc dĩ.

 

"Anh đi siêu thị mua đồ ăn đây."

 

Thẩm Trường An đi đến cửa, "Bác trai bác gái, con đi siêu thị một lát, sẽ quay về ngay."

 

"Đi đi" Mẹ Lục gật đầu.

 

"Em cũng muốn đi với anh."

 

Lục Chi Ưu chạy nhanh theo anh ra ngoài.

 

Sau khi hai người bọn họ ra khỏi nhà, trong phòng khách chỉ còn lại ba mẹ Lục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-121.html.]

 

"Em không thích Thẩm Trường An hả?" Ba Lục tò mò hỏi.

 

Mẹ Lục tròn mắt, lắc đầu "Có đâu".

 

"Thế sao em lạnh lùng với nó thế?"

 

"Hai người chúng ta phải có một người đóng vai hiền, người đóng vai ác chứ?" Mẹ Lục khoanh tay.

 

Ba Lục vội vàng đ.ấ.m lưng cho mẹ Lục.

 

"Vợ à, em vất vả rồi."

 

"Thằng bé Thẩm Trường An này trông có vẻ rất được, quan trọng nhất là biết nấu cơm, thế thì Chi Ưu sẽ không tới mức bị c.h.ế.t đói ở nhà."

 

Ba Lục nhịn không được nở nụ cười.

 

"Dù Chi Ưu không biết nấu cơm thì cũng không c.h.ế.t đói đâu, con bé tinh ranh như thế, sau có thể bỏ đói mình được chứ, nếu không chịu được nó ăn cơm tiệm là được mà."

 

"Cũng không thể ăn cơm tiệm hoài được, em nói anh nghe, đồ ăn bên ngoài không thể ăn hoài, mất vệ sinh lắm, anh nói thử xem, con bé này trừ cái vẻ ngoài được di truyền từ em, sao lại không di truyền mấy cái còn lại chứ."

 

"Ha ha ha..." Ba Lục bật cười.

 

"Anh cười cái gì?" Mẹ Lục liếc ông.

 

"Anh không tin hả?"

 

"Đâu có, đâu có, sao lại không tin chứ?" Ba Lục vội vàng lắc đầu, cho dù không tin, đánh c.h.ế.t ông cũng không dám nói, nói rồi còn được ăn cơm tối sao?

 

Mẹ Lục hài lòng gật đầu.

 

*

 

"Mẹ em vừa nãy đánh em hả?" Vừa ra khỏi cửa, Thẩm Trường An liền hỏi.

 

Ngay lập tức Lục Chi Ưu chuyển sang vẻ mặt tội nghiệp, nói: "Ừ".

 

"Đau không?"

 

"Đau, đau lắm luôn."

 

Nghe Lục Chi Ưu nói xong, Thẩm Trường An lại không hề đau lòng, ngược lại còn nhìn cô khinh bỉ.

 

"Ồ." Sau đó bước đi một nước.

 

"Ôi..." Lục Chi Ưu sững sờ tại chỗ, cô buồn bực, hình như sai sai, không phải như vậy mà.

 

Cô lấy lại tinh thần, nhanh chóng đuổi theo.

 

Lục Chi Ưu chạy đến bổ nhào lên lưng Thẩm Trường An, anh không ngờ cô sẽ làm thế, mém tí nữa là đứng không vững.

 

"Thẩm Trường An, anh đúng là không thương em."

 

Thẩm Trường An cười cười.

 

"Sao anh lại không thương em?"

 

"Anh không quan tâm em." Lục Chi Ưu bám trên người Thẩm Trường An y như koala.

 

"Ai bảo em gạt anh?" Thẩm Trường An thản nhiên nói.

 

"Ặc... em gạt anh cái gì?" Lục Chi Ưu ngượng ngùng hỏi.

 

"Em nói xem?" Thẩm Trường An nghiêng đầu nhìn cô.

 

Lục Chi Ưu bị anh nhìn có chút chột dạ.

 

"Được rồi, em khai, có bị đánh, bị đánh bằng gối ôm, may là em toàn mua gối lông ngỗng, nên không đau." Lục Chi Ưu đắc ý nói.

 

Thẩm Trường An dừng bước.

 

"Mẹ em thường đánh em lắm hả?"

 

Lục Chi Ưu sửng sốt, sau đó không nhịn được bật cười.

Loading...