Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI SẮP ĐI TU` - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-26 09:21:31
Lượt xem: 129

Tất cả đều chứng minh Thiệu Văn ác ý báo thù sau khi chia tay.

Phương Tiêu thừa nhận chứng cứ là do anh thu thập: “Anh phóng viên này vừa khéo do ba anh dẫn dắt hồi xưa, làm việc rất nghiêm túc, không qua loa.”

Thiệu Văn và Dương Vi Vi thành mục tiêu công kích của mọi người, nhưng cũng may là sắp tốt nghiệp, ai cũng bận rộn chạy đông chạy tây, không có ai thật sự tìm bọn họ tính sổ.

Dẫu sao cũng đâu có ai muốn lãng phí thời gian với rác rưởi chứ?

Mấy tháng sau, tôi cũng thuận lợi đi làm, được khoác lên mình bộ đồng phục như mong ước, bắt đầu kiếp người mới gà mờ, sáng thì huấn luyện bận đến tối mặt, cũng chỉ có lúc tan tầm mới có thể gọi điện cho Phương Tiêu.

“Chú Trương hướng dẫn em rất tốt bụng, tuy trông hao hao Lý Quỳ, chú ấy vừa cất giọng lên cái là em cảm giác màng tai sắp lủng luôn, sau này em có thành ra thế không nhỉ?”

Phương Tiêu an ủi: “Đừng sợ, dù sao bây giờ giọng em cũng to mà, có khác gì người ta đâu.”

Tôi ha ha ha.

Đợi tôi cười xong, Phương Tiêu mới hỏi: “Chỗ ở thế nào, ngủ được không, có thiếu gì không?”

Anh sợ tôi bị muỗi cắn, hỏi có cần mang màn không, có thiếu ăn thiếu uống gì không.

Giọng điệu như người cha già khiến tôi cạn lời: “Không cần, em đi làm trong này thôi, có phải nhập kho thật đâu.”

Phương Tiêu cũng ngộ ra, bảo cũng đúng: “Anh cũng làm như mình đi thăm t.ù á chứ.”

Giường mới khá là cứng, tôi không ngủ được, lật qua lật lại, lăn lộn trên giường.

“Ở trường, mười giờ hơn ở ngoài còn ầm ầm, còn ở chỗ này ngoài ký túc im lìm lìm, haiz, nghe đồn một trăm năm trước ở đây là bãi tha ma, Phương Tiêu, em hơi sờ sợ.”

Phương Tiêu nói anh có cách: “Nếu sợ, lần sau anh mang em đi xem phòng tiêu bản cơ thể người nhé.”

“.....Tự dưng em không sợ nữa rồi.”

Nói điện thoại một lúc, tôi cứ thế mà ngủ mất!

Lại còn không tắt điện thoại….cứ thế gọi đến tám tiếng đồng hồ.

Tôi phát điên lên: “Em ngủ rồi thì anh ngắt cuộc gọi đi chứ!”

Bảy giờ sáng, Phương Tiêu đã đến thư viện, không tiện nói chuyện điện thoại.

Anh nhắn tin cho tôi: “À, định nghe xem em ngủ có ngáy không.”

Tôi cảnh giác: “Anh muốn biết em ngủ có ngáy không để làm gì, ngáy thì làm sao?”

Lẽ nào tương lai kết hôn còn ngủ riêng?

Nhưng tư tưởng của tôi đen tối quá, lý do của Phương Tiêu chỉ là: “Ngáy có thể liên quan tới bệnh đường hô hấp, dù sao em cũng ngủ rồi, tiện anh kiểm tra thử xem.”

“...” À, bệnh nghề nghiệp, em tha thứ cho anh.

Tôi đen mặt: “Vậy em không nghiến răng, không nói mớ đấy chứ?”

Phương Tiêu trầm tư: “Nói mớ à…”

Tôi bỗng thấy căng thẳng.

Phương Tiêu: “Em gọi tên anh vài lần.”

“,,,” Thật hay điêu đấy?!

Phương Tiêu: “Có phải em nhớ anh lắm không?”

 Điện thoại mở suốt cả đêm, màn hình nóng rát cả tay, lúc tôi gõ chữ, cứ thấy độ ấm trên đó giống như của anh. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-sap-di-tu/chuong-8.html.]

Cảm giác tồn tại không xua đi nổi.

Má tôi nóng lên, vội vàng ừ một cái, ngọt như mật: “Dạ dạ dạ, có nhớ xíu xíu, được chưa.”

Phương Tiêu: “Thế thứ sáu anh tới đón em.”

“Em là người đi làm mà, để em mời cơm!”

Phương Tiêu cười khẽ.

“Em mới đi làm bao lâu, đợi em lấy được tiền lương rồi nói.”

“Hơn nữa, anh đã nói chờ em ra t.ù, anh nuôi em mà.”

“....?”

15.

Thứ sáu đúng là ngày hạnh phúc nhất của đám ‘xã súc’*.

*Xã súc mà một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

Có bạn trai, được ăn tiệc to, còn được nghỉ hai ngày nữa!

Nhưng lúc đăng ký thông tin cho người vào tù, tôi ngẩn ra, trong ảnh là một người đàn ông tầm ba bảy, ba tám tuổi, mặt mũi gầy gò, tiều tụy, phạm tội đột nhập vào nhà trộm cắp tài sản.

Sau đó tôi mất hồn mất vía, tâm thần không yên, nguyên nhân chủ yếu là vì. Người này, chính là người được bố tôi cứu hồi xưa.

Hồi đó người đàn ông này không được người nhà bạn gái đồng ý, bèn hẹn nhau đi t.ự t.ử.

Bố tôi nhảy xuống cứu, anh ta túm lấy bố tôi đầu tiên, sau đó bố tôi xuống cứu cô gái thì bị chuột rút.

Lúc Phương Tiêu tới đón tôi tan ca, tôi kể việc này với anh.

Anh im lặng nghe tôi kể, sau đó quàng tay ôm vai tôi, như một bến cảng, có thể che mưa che gió cho tôi.

“Em rất bực, rất khó chịu, người như thế…anh ta không trân trọng sinh mạng của mình, cũng không trân trọng cuộc sống của mình.”

Còn bố tôi, và cả cô gái đều qua đời.

Phương Tiêu: “Lúc chú cứu người ta, đâu nghĩ được nhiều như thế.”

Tôi ôm anh, mặt áp lên n.g.ự.c anh: “Mọi người đều chê em thích lo chuyện bao đồng, nhưng em không thể làm khác được, Phương Tiêu.”

Tôi thổ lộ tiếng lòng: “Mỗi lần em đều không nhịn được mà suy nghĩ, nếu lúc ấy có người….chịu lo chuyện bao đồng như em thì tốt biết mấy.”

Tôi rất sẵn lòng giúp người khác, vì tôi muốn dùng cách ấy để tưởng nhớ bố tôi.

“Mọi người nói bố em lo chuyện bao đồng, em cực kỳ ghét cách nói ấy, dường như xóa sạch mọi cố gắng của bố em, khiến mọi nỗ lực của ông trông thật ngu ngốc, em không muốn như thế—”

Tôi rất tôn thờ bố tôi, tôn thờ sự dũng cảm của ông, tôi thích bộ cảnh phục ông hay mặc, thích nghề nghiệp của ông.

Cảm giác kính ngưỡng ấy, đến giờ chưa từng thay đổi.

Phương Tiêu nói, Đường Tiểu Đường, em có biết điểm anh thích nhất ở em là gì không.

Là gì? Tôi đoán: “Trông em đáng yêu hả?”

“Cô nhóc không biết xấu hổ này.” Phương Tiêu bất lực vần vò mặt tôi.

“Anh thích nhất là, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều mang một tấm lòng sẵn sàng giúp đỡ người khác.”

 

Loading...