Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Mở Khách Sạn Nghỉ Phép Ở Mạt Thế - Chương 1.2: Bắt đầu một nhiệm vụ mới

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:53:29
Lượt xem: 19

Có vẻ nhiệm vụ này dễ dàng hơn một chút.

 

Hạ Ngôn im lặng cảnh giác, có những bí mật đằng sau những nhiệm vụ tưởng chừng như dễ dàng.

 

Cái hệ thống lừa đảo này, đừng có giở thủ đoạn sau lưng cô.

 

[Cô suy nghĩ nhiều rồi, lần trước cô đã hoàn thành nhiệm vụ cấp sss

 nên đây là phần thưởng đặc biệt dành cho cô — nghỉ dưỡng ở thế giới này.]

 

“?”

 

NHAL

Sao không đưa cô đến một thành phố ven biển xinh đẹp để nghỉ dưỡng mà lại đưa cô đến với một đống thây ma, ai có thể nhìn vẻ mặt bẩn thỉu của chúng để vui vẻ nghĩ dưỡng?!

 

[Vì vật nếu lần này không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng không bị trừng phạt, vì vậy hãy hưởng thụ niềm vui đi.]

 

Không bị trừng phạt?

 

Điều này không tồi.

 

Hạ Ngôn hài lòng nhận kết quả, ngoài cửa không còn động tĩnh gì. Cô nghĩ lại phòng an toàn mà hệ thống vừa nói, trong lòng cảm thấy rất tự tin.

 

Sau khi đẩy quầy thu ngân đi, cô mở hé cửa, nhìn ra ngoài.

 

Quả nhiên đám thây ma đã dừng lại, cả ngươi nghiêng nghiêng ngả ngả, xác thịt thối rữa thường xuyên rơi xuống theo động tác của chúng.

 

Hạ Ngôn đứng thẳng người, mở cửa, cẩn thận quan sát động tĩnh của đám thây ma, thấy chúng không có phản ứng, cô mới hoàn toàn yên tâm.

 

Ánh mặt trời đã lâu không thấy chiếu vào sàn nhà đã biến thành màu đen.

 

“Hệ thống, phòng an toàn có diện tích bao nhiêu?”

 

[Phòng an toàn cấp 1 chỉ bao gồm diện tích của khách sạn + 1 mét xung quanh nó.]

 

Nghĩa là sau này có thể mở rộng diện tích, được rồi.

 

Hạ Ngôn lấy một cái ghế trong góc, ngồi phơi nắng dưới ánh mặt trời.

 

“Tôi sống ở đâu?”

 

[Sau khi thăng cấp sẽ có phòng riêng cho chủ khách sạn.]

 

Ý gì đây, bây giờ cô không có chỗ ở à?

 

“Vậy tôi ăn cơm như thế nào?” Đừng bảo cô ra ngoài đi săn nhé? Bây giờ còn coi mồi để săn không?

 

[Thương thành có bán máy bán đồ ăn trưa.]

 

Ừ nhỉ, cô quên mất mình có thương thành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-mo-khach-san-nghi-phep-o-mat-the/chuong-1-2-bat-dau-mot-nhiem-vu-moi.html.]

Nhấn vào thương thành, quả nhiên cô tìm được máy bán đồ ăn trưa, giá 150 tích phân.

 

Còn có máy bán đồ ăn sáng, máy làm cơm hộp, v.v. Chỉ cần cho vài tích phân vào thì hộp cơm trưa sẽ sẵn sàng trong vài giây và được giao tới.

 

Hạ Ngôn nhìn thấy tên và số dư của cô ở bên dưới, 1562 tích phân.

 

“Đây là tích phân của tôi à?”

 

[Đúng vậy, đây là của chủ khách sạn đời trước để lại.]

 

“Chủ khách sạn đời trước? Tôi đến đây để tiếp quản mở hỗn độn của người ta?” Hạ Ngôn trừng mắt, vẻ mặt khó tin.

 

[Chủ khách sạn đời trước quay được vé di chuyển, đã về nhà rồi.]

 

“Làm sao để có vé di chuyển?” Hạ Ngôn bình tĩnh lại, cô muỗn thử vận may, có lẽ cô có thể lấy được vé di chuyển.

 

[Số dư của cô không đủ.]

 

Một ý nghĩ đen tối hiện lên trong đầu cô.

 

“Quay một lần cần bao nhiêu tích phân?”

 

[Vòng quay may mắn cần 1999 tích phân để quay thưởng một lần, mỗi lần quay được 1 điểm may mắn, sau 100 lần quay sẽ có quà tặng thần bí.]

 

Tốt lắm, cô biết viieejc này không dễ dàng như vậy.

 

“Vì vật sau khi người ta rời đi, khách sạn này đã bắt đầu lại từ con số 0?”

 

[Đúng vậy.]

 

Hạ Ngôn thở dài, không thể nói được gì.

 

Cô sờ cái bụng đang ọc ọc, vui vẻ mua máy làm cơm trưa và một cái máy lọc nước ở thương thành.

 

Hai cái máy đã xuất hiện ngay lập tức trong cửa tiệm và được đặt ở góc theo ý muốn của cô.

 

Dựa vào hướng dẫn, Hạ Ngôn từ nhận mình là người quản lý duy nhất ở đây.

 

Cô gọi món cơm chiên chân vịt ở máy bán đồ ăn trưa. Cô đặt chiếc ghế trước quầy thu ngân, mở hộp cơn ra, mùi thơm của thì là và hơi cây của cơm phả vào mặt cô. Hạt gạo to tròn thấm đẫm nước sốt, nhưng cái chân vịt lớn trộn đều với hành tím, đủ màu sẵn và hương vị.

 

Cô lấy đôi đũa dùng một lần, xoa xoa hai tay, gắp một miếng cơm lớn vào miệng.

 

A~ Thật sung sướng!

 

Cô ngồi trước quầy thu ngân trong khách sạn, thưởng thức đồ ăn của mình.

 

Một đám thây ma bên ngoài khách sạn đang cố gắng ngửi hương vị trong không khí.

 

Chúng cũng biết đói bụng mà.

Loading...