Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi là bà cô của thái tử gia Bắc Kinh - 7

Cập nhật lúc: 2024-05-27 20:51:49
Lượt xem: 4,556

Văn Tri Thu bước lên sân khấu trước sự chú ý của mọi người.

 

Nhưng thật đáng tiếc, Tịch Tễ không có tới, nếu không bây giờ nó đã trở thành hot search rồi.

 

Tôi, Văn Tri Thu, sư tỷ, ba người cùng nhau cụng ly.

 

Văn Chí Thu không ngừng cảm ơn mọi người.

 

“Đương nhiên trong lòng tôi vẫn luôn thầm cảm ơn một người, mặc dù hôm nay anh ấy không đến nhưng trong lòng tôi thì không thể thiếu được.”

 

Dưới sân khấu, đám người không ngừng hoan hô, Văn Tri Thu mỉm cười ra hiệu mọi người im lặng

 

Bạch Vi bên cạnh tôi nhỏ giọng nói:

 

“Cô ta giỏi nhỉ, giỏi giả vờ.”

 

Tôi nhịn không được mà bật cười.

 

“Cháu trai cậu nay không đến hả?”

 

Tôi đung đưa ly rượu, tôi cũng không biết Tịch Tễ hôm nay có đến hay không. Dù sao nó cũng phải chịu cú sốc lớn.

 

“Nhà họ Tịch các cậu 8 đời rồi mới có người yêu đương mù quáng như vậy, tiếc là gặp phải hàng made in China, tiếc thật.”

 

Bạch Vi ở bên cạnh tôi cười đến ôm bụng, sư tỷ cũng không nhịn được mà bật cười.

 

Văn Tri Thu bên kia cuối cùng cũng cảm ơn xong người thân và bạn bè, sau đó cô ta gửi cảm ơn đến các nhà tài trợ.

 

Tôi quan sát xung quanh, chỉ có một số người đến từ giới giải trí, cũng có một số người đến từ giới kinh doanh nhưng những người đến chủ yếu là thư ký, trợ lý và phần lớn là phóng viên của các công ty khác

 

Đúng là hên hết sức.

 

7

 

Đột nhiên, màn hình led đang chiếu khoảnh khắc từ nhỏ đến lớn của Văn Tri Thu tối sầm. Khi màn hình sáng trở lại, nội dung bên trong biến thành một video bạo lực học đường.

 

Một đám nữ sinh vây quanh một cô gái.

 

Họ đốt tàn thuốc làm bỏng cô ấy rồi đá cô, giữ cằm và tát vào mặt cô xong cười nhạo.

 

Từ giây đầu tiên của video, Văn Tri Thu đã nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng kêu người dừng lại.

 

“Tắt mau! Tắt mau!”

 

Nhưng mà vô dụng thôi, ở đây sẽ không ai nghe lời cô ta cả, các phóng viên đã nhanh tay chụp lại hết rồi.

 

Ba phút sau, cuối cùng video cũng dừng lại nhưng sau đó lại biến thành một video khác.

 

Trên màn hình, Văn Tri Thu đang tát một cô gái liên tục, những người xung quanh tỏ ra như đây là việc thường ngày ở huyện, cô gái muốn rời đi nhưng bị Văn Tru Thu đẩy ngã xuống đất.

 

Trong video, Tịch Tễ đi tới đỡ cô gái ấy lên nhưng Văn Tri Thu lập tức kéo lấy tay Tịch Tễ, nói gì đấy rồi hai người rời đi.

 

Kế tiếp video, cô gái bị đưa đến một căn phòng ở khách sạn, người mở cửa là một ông chú đầu đã bạc, đã thế còn có bụng bia, ông chú đó không nói gì mà chỉ kéo cô gái vào.

 

Lúc này, tất cả mọi người nhìn về phía Văn Tri Thu bằng con mắt không thể tin, sợ hãi và chán ghét.

 

Cuối cùng Văn Tri Thu cũng chú ý đến tôi.

 

“Là mày, mày không sợ Tịch Tễ biết chuyện này à!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-la-ba-co-cua-thai-tu-gia-bac-kinh/7.html.]

 

“Cái gì vậy trời, bé cưng của tôi mà sợ thằng nhóc đó á?”

 

Bạch Vi ở bên cạnh tôi cười to bao nhiêu thì sắc mặt Văn Tri Thu sẽ tối sầm lại bấy nhiêu.

 

Cuối cùng trợ lý của Văn Tri Thu cũng dừng được video, cô ta ổn định tình hình rồi sai người vứt tôi ra ngoài.

 

“Cô mắc bệnh đãng trí hả? Quên mất khách sạn này của ai sao?”

 

Đúng vậy, khách sạn này là tài sản dưới trướng nhà họ Tịch. Văn Tri Thu vì muốn tiết kiệm tiền thuê nơi tổ chức nên mấy tháng trước đã năn nỉ Tịch Tễ cho mượn khách sạn này.

 

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

Thật không may, mặc dù bên ngoài khách sạn này dưới trướng nhà họ Tịch nhưng khi tôi vừa tròn mười tám tuổi, anh tôi, cũng chính là bố của Tịch Tễ đã tặng nó cho tôi rồi.

 

“Tả Khanh Khanh! Tao là vợ sắp cưới được Tịch Tễ công nhận.”

 

“Cô xứng sao? Vị trí của cô trong lòng nó lớn mức nào, cũng xứng bước vào nhà họ Tịch?”

 

Phần lớn khách trong bữa tiệc này đều là người thông minh, nghe vậy lập tức hiểu ra mối quan hệ giữa tôi và Tịch Tễ không đơn giản.

 

"Các bạn phóng viên thân mến, nếu hôm nay chuyện này bị bại lộ, các bạn hẳn phải biết năng lực của tập đoàn Chu."

 

“Không cần phải lo đâu bé cưng, tớ vừa mới mua 70 vạn thủy quân cho cậu rồi.”

 

Bạch Vi nâng chiếc ly trên tay lên, cười đùa khoe chiến tích giúp người của mình.

 

“Sinh nhật vui vẻ nha, sao hạng A họ Văn gì đó ơi.”

 

“Chúng mày không sợ tổng giám đốc Chu sao?”

 

Tôi không nhịn cười được nữa, cô ta không học luật sao?

 

Thật lòng khuyên cô ta nên đăng ký một lớp học luật.

 

Sau đó Văn Tri Thu bị cảnh sát mang đi, tôi liếc nhìn chiếc bánh sinh nhật 18 tầng của cô ta.

 

Trông đẹp đấy nhưng tiếc là không dùng được.

 

Khi ra ngoài, nhìn Tịch Tễ ngồi trên xe, tôi không khỏi đau lòng.

 

Đau lòng vì chiếc quần 6 chữ số của tôi đặt trong xe đang bị thằng nhóc ấy ngồi lên!!

 

“Này, đây có phải kiếp nạn của nhà cậu không?”

 

“Ý gì?“

 

“Một kẻ mù quáng trong tình yêu.”

 

Cuối cùng Tịch Tễ cũng ngước lên nhìn chúng tôi, trong khi Bạch Vi vẫn cười không ngừng.

 

“Cô Bạch, đã 8 giờ rồi.”

 

“Cháu nhớ không nhầm thì nhà họ Bạch 8 giờ sẽ đóng cổng.”

 

Tôi mặc kệ Tịch Tễ và Bạch Vi cãi nhau rồi kéo sư tỷ sang một bên.

 

“ Sư tỷ, chị thật sự muốn bỏ đứa bé này sao?”

 

“Chị đã nghĩ rõ ràng rồi, hắn không xứng. Trước đó là do chị cố chấp, cảm thấy bọn chị đã có con nên nghĩ sẽ sống tốt với nhau. Bây giờ chị đã hiểu, đứa bé này xuất hiện không đúng thời điểm, chị mong nó có thể tìm thấy gia đình có bố mẹ yêu thương nhau, chứ không phải gia đình đơn thân. Chị đã mua vé máy bay rồi, sẽ không trở lại đây nữa.”

 

Tôi đưa sư tỷ lên xe ngay lúc Triệu Chí Nhạc đang bị cảnh sát kéo ra khỏi góc tường, hắn ta bị kéo vào xe cảnh sát trong tình trạng xấu hổ.

Loading...