Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:26:34
Lượt xem: 110

Lý Nhiễm gật đầu: "Cho tôi."

 

Hạ Nam Phương đi ra ngoài một chuyến, khi trở về trong tay cầm thuốc, còn có một ly nước.

 

Lý Nhiễm được một tay anh ôm vào trong ngực, một bàn tay vờn quanh cằm của cô, lúc sau dừng lại ở bên miệng. Lòng bàn tay đụng vào cánh môi cô: "Uống thuốc."

 

Lý Nhiễm há mồm, rất nhanh, một ly nước ấm đưa qua.

 

"Hẹn bác sĩ rồi, một lát nữa đi một chuyến. Còn có, không thể uống thuốc giảm đau quá nhiều."

 

Lý Nhiễm đau hút không khí, phiền nhất là khi người khác bảo cô không được uống thuốc giảm đau nữa, sẽ có tác dụng phụ gì đó.

 

Cô híp mắt: "Thuốc được tạo ra không phải để cho người ta uống sao?"

 

Hạ Nam Phương nhìn dáng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t của Lý Nhiễm, thật sự kiên nhẫn hơn ngày xưa một chút: "Thuốc cũng có ba phần độc."

 

Lý Nhiễm không quan tâm: "Tôi tình nguyện độc chết, cũng không muốn đau chết."

 

Đàn ông có phải đều đứng nói chuyện không đau eo hay không?

 

Thoát khỏi lòng anh, vùi đầu vào trong chăn mặc kệ anh, cô thật sự cực kỳ phiền chán.

 

Trò khôi hài ngày hôm nay, tuy kết cục là lối ra ác khí, nhưng sự cố chấp trong lòng không giảm bớt, thậm chí càng sâu.

 

Nói đến cùng, cô vẫn muốn rời khỏi nơi đây, đi đến một nơi thật xa.

 

____

 

Khi Lý Nhiễm tỉnh lại đã là chạng vạng, sắc trời ngoài cửa sổ bắt đầu tối.

 

Cô mở to mắt, sau khi thích ứng ánh sáng trong phòng, sờ bụng, hình như đỡ hơn vừa rồi rất nhiều.

 

Phòng ngủ trống vắng chỉ còn một mình cô, chân trần bước xuống đụng phải Hạ Nam Phương đang đi lên lầu.

 

Anh đã thay đồ ở nhà, bộ bộ màu xám nhạt khiến làn da trở nên rất trắng, đôi mắt thâm sâu.

 

Sau khi đến gần, Lý Nhiễm mới nhìn thấy trên tay anh bưng cái gì, một chiếc cốc bằng đồng màu nâu nhạt với vài hộp nhỏ trên đó.

 

Hình như còn có một thứ giống gạt tàn.

 

Đây không phải là thứ thường được sử dụng trong phòng ngủ của dì Văn... ngải cứu*.

 

(Ngải cứu ( 艾灸) Phép chữa bệnh bằng cách nướng ngải. Giống giác hơi cạo gió của Việt Nam mình á. Hình ảnh minh hoạ)

 

Hạ Nam Phương thấy cô tỉnh lại, khi đi ngang qua người cô đánh giá trên dưới vài cái, giống như cô có thể bò dậy khỏi giường cảm thấy khá bất ngờ.

 

"Khỏe rồi?"

 

Lý Nhiễm không biết anh bày trò gì, nhướng mày nói: "Đau bụng mà thôi, cũng không phải nằm liệt giường gì."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-114.html.]

Chẳng qua là ở trong mắt Hạ Nam Phương, vừa rồi cô còn đau đến mức nằm co lại một nhúm nhỏ kia cũng không khác nằm liệt giường là bao nhiêu.

 

"Vào đi."

 

Anh bưng đồ vào, Lý Nhiễm tò mò anh lấy cái kia làm gì.

 

Trở lại phòng ngủ, Hạ Nam Phương ngồi ở trên sofa, sửa soạn dụng cụ ngải cứu, tuy động tác không phải nước chảy mây trôi, nhưng cũng khá là thuần thục.

 

Cô nghiêng đầu nhìn động tác của anh, biểu cảm hơi mang ý thần kỳ: "Sao anh lại dùng mấy thứ này?"

 

Những thứ này là dì Văn dùng cho sức khỏe của cô, bà là người Quảng Châu, vô cùng thích nghiên cứu cái này.

 

Nhưng thứ này vào tay Hạ Nam Phương, trong lòng Lý Nhiễm nhảy nhảy, cứ có cảm giác như là một thứ vũ khí sinh học nào đó khiến người ta sợ hãi.

 

Mà động tác bước tiếp theo của anh càng thêm làm cho người ta sợ hãi, anh nhìn về phía Lý Nhiễm, môi hé mở: "Cởi."

 

Lý Nhiễm không chỉ có không cởi, thậm chí còn theo bản năng mà nắm quần áo thật chặt.

 

"Anh châm cứu cho tôi?"

 

Hiển nhiên Hạ Nam Phương cực kỳ không thích người khác nghi ngờ anh: "Không được?"

 

Lý Nhiễm đã từng nhìn thấy Hạ Nam Phương trải qua rất nhiều chuyện, chỉ duy nhất lần đầu tiên thấy anh làm cái này, toàn thân đều tràn ngập kháng cự: "Không được!"

 

Đối với loại không tín nhiệm của Lý Nhiễm này, đương nhiên Hạ Nam Phương không vui, ánh mắt anh cúi xuống nhìn chằm chằm bụng Lý Nhiễm.

 

"Anh đừng có âm mưu với bụng của tôi. Kiên quyết không cho anh chạm vào!"

 

Hạ Nam Phương thấy Lý Nhiễm sợ thành như vậy, tựa hồ không thể hiểu được, cúi đầu nhìn một lát, cuối cùng ở dưới sự nghiêm khắc từ chối của Lý Nhiễm, buông đồ trong tay xuống đi ra ngoài.

 

Lý Nhiễm nhẹ nhàng thở ra.

 

Không tới vài phút sau, dì Văn đi lên lầu. Chỉ có một mình bà, nên Lý Nhiễm cho bà tiến vào.

 

Dì Văn vào phòng, nhìn thấy bộ ngải cứu trên giường còn nguyên: "Thiếu gia không giúp cô sao?"

 

Lý Nhiễm khinh thường: "Anh ta sẽ giúp sao, dì giúp con một chút."

 

Dì Văn cầm lấy đồ bên cạnh cười khẽ: "Thiếu gia sẽ giúp, cậu ấy học ở chỗ dì cả một buổi chiều."

 

Biểu cảm trên mặt Lý Nhiễm dần dần lạnh nhạt, như suy tư gì đó hỏi: "Anh ta học châm cứu ở chỗ dì?"

 

Động tác của dì Văn thuần phục lấy đồ ra: "Đúng vậy, thiếu gia rất thông minh, mới học một chút đã biết."

 

"Nhưng mà trên tay vẫn bị phỏng mấy chỗ."

 

Lý Nhiễm nhàn nhạt mà ồ một tiếng.

 

Dì Văn cũng không nói nhiều nữa, nghiêm túc châm cứu lên eo cho cô.

 

Buổi tối khi ăn cơm, Lý Nhiễm thoáng nhìn ngón tay của Hạ Nam Phương, mấy ngón dán mấy miếng băng keo cá nhân, năm ngón tay khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, là bàn tay trời sinh kéo đàn violon.

Loading...