Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Kết Hôn Với Một Kẻ Hiếp D.âm - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-03 18:03:38
Lượt xem: 114

11

Đám tang bố chồng tôi được tổ chức vội vã, trong nhà tang lễ, tôi khuyên mẹ chồng bớt đau buồn.

Dù sao thì cũng sẽ đến lượt bà sớm thôi.

Khi tôi đứng dậy, chân tôi đột nhiên trở nên yếu ớt và ngã xuống đất giữa tiếng la hét của mọi người, tay đạo sĩ cầm thanh kiếm gỗ đào nhảy ra từ bên cạnh Thẩm Kình.

"Bộ da kia, trốn đâu cho thoát ? Ta đã bố trí trận pháp trói hồn trong linh đường này, ngươi dùng cánh cũng chạy không thoát!"

Tôi không thể đứng dậy được, giải thích trong nước mắt.

“Chồng à, anh đừng nghe hắn nói bậy, đưa hắn vào tang lễ có thích hợp không?”

Nhìn thấy nước mắt trên mặt tôi, Thẩm Kình không khỏi do dự: "Sư phụ, ngài không phải nói người ch.ết không thể rơi nước mắt à, cô ta rõ ràng có."

"Cô ta ăn thịt cha anh, năm giác quan đã được khai mở. Không phải đêm qua tôi đã dẫn anh đi khám nghiệm t.ử thi bằng lửa thật sao? Dấu vân tay trên th.i th.ể của cha anh là của cô ta!"

Tiểu đạo sĩ lấy lá bùa màu vàng ra, ép sát tôi, cố gắng khiến tôi lộ nguyên hình.

Đây gọi là Hỏa Liệt Phù, một xác ch.ết đã nói với ta: "Xác ch.ết sợ lửa nhất, đặc biệt là Liệt Hỏa Phù của Đạo giáo, một khi chạm vào, dù là đạo pháp trăm năm cũng sẽ bị tiêu diệt trong một ngày!"

Lá bùa màu vàng càng đến gần, mặt tôi càng tái nhợt.

Phần thịt dưới quần áo của tôi đang tan chảy và mưng mủ trong vòng chưa đầy một phút, tôi sẽ tan thành m.á.u mất.

Lúc này, tôi không nhịn được nữa, cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả kề vào cổ, bộc phát một cơn tức giận chưa từng có.

"Thẩm Kình, tôi gả cho Thẩm gia được ba năm, lương tâm tôi trong sạch, tôi đã chăm sóc mẹ anh và phục vụ cha anh như thế nào. Bây giờ chỉ vì một người vô danh nào đó trên mạng, mà anh sỉ nhục tôi trước mặt người thân và bạn bè như thế này sao? "

"Anh phát sóng trực tiếp tôi, hận không thể quay cả lúc tôi tắm. Nếu tôi là người ch.ết, vậy thì anh là cái thứ gì? Đến đây, để tôi cho mấy vạn người làm chứng, tôi là người hay là ma!"

Toàn bộ linh đường tràn ngập lời buộc tội chói tai của tôi, tiểu đạo sĩ sửng sốt, tôi ném con d.a.o xuống trước mặt Thẩm Kình.

"Nào, làm đi, đ.â.m ch.ết tôi đi!" Câu nói tiếp theo của tôi thật gây sốc.

"Anh cũng có thể đ.â.m ch.ết cả đứa trẻ trong bụng tôi!"

.

12

Mẹ chồng tôi sửng sốt và vui mừng khôn xiết, nói: “Con có rồi!”

Tôi lau nước mắt, lấy ra tờ siêu âm mà tôi mua nhân ngày Quốc tế Phụ nữ: “Đã ba tháng rồi, vốn dĩ tôi định đợi đến sinh nhật sẽ báo cho các người biết, nhưng không ngờ bố chồng lại qua đời thảm như vậy, nên không tiện nói nữa."

Mẹ chồng lập tức trở mặt, khiển trách con trai: “Gì mà ma với chả quỷ, con dâu đang yên đang lành, mẹ nghĩ anh ta muốn lừa tiền của gia đình ta thì có”.

Vừa lúc đó, cảnh sát tới cửa nhà tôi, bắt tiểu đạo sĩ đi ngay tại chỗ, tôi không thể cử động, lẽ nào không được nhắn tin gọi cảnh sát à?

Việc báo cáo hành vi mê tín dị đoan ​​là quyền hợp pháp của mọi công dân mà.

Cảnh tượng này đều bị Thẩm Kình phát sóng trực tiếp ghi lại, anh ta không khỏi mỉm cười: "Người xem đã vượt quá một triệu, ha ha ha, tiền đến dễ dàng như vậy sao, tiểu đạo sĩ, cám ơn anh đã hợp tác!"

Tiểu đạo sĩ ch.ết lặng.

Tôi khẽ nhếch miệng, Thẩm Kình chỉ đang lợi dụng đạo sĩ để phát sóng trực tiếp mà thôi.

Anh ta thậm chí còn hưng phấn và cười nhạo người khác: "Bạn cho rằng tôi ngu ngốc sao? Chúng tôi mới quen nhau một thời gian ngắn, anh ta đã giả vờ nhiệt tình giúp đỡ. Chắc chắn là đang cố gắng để hưởng ké sự nổi tiếng!"

"Vị thần duy nhất mà tôi tin tưởng ấy à, chỉ có Thần Tài thôi!"

“Anh, anh đang tự hủy hoại chính mình!” Tiểu đạo sĩ tỏ ra nhục nhã khi ý tốt của mình bị đối xử như một con chó. “Hãy nhìn nhang trong linh đường đi, vốn là khói trắng, cô ta vào liền biến thành khói đen!"

“Điều đó chỉ chứng tỏ đó là hàng giả, hàng kém chất lượng và phải giao cho Cục Giám sát chất lượng mà thôi.” Đồng chí cảnh sát khiển trách: “Tuổi trẻ không học cái hay, lại đi gây nguy hiểm cho xã hội và phá hoại gia đình người khác”.

Tôi nhếch miệng, cười nham hiểm với tên đạo sĩ.

Muốn đấu với tôi à, còn non lắm.

Sau khi ăn bố chồng, bụng tôi to lên rất nhiều và phải mất thời gian để tiêu hóa. Ngày nào mẹ chồng cũng cười vui vẻ và nói rằng da dẻ mịn màng như vậy, chắc chắn là con trai.

Ừm, quả thực là con trai.

Ngày sinh nhật của mẹ chồng tôi sắp đến rồi, tôi đã chủ động xin tổ chức cho bà như một nghi lễ trước bữa tối thịnh soạn.

Nhưng bỗng nhiên có tiếng la hét, đánh nhau từ sân trước của Thẩm gia, tôi vừa ra ngoài xem thì choáng váng tại chỗ.

Người xông vào Thẩm gia là bà ngoại tôi.

.

13

"Nói! Cháu gái tôi có phải do các người hại không?"

Bà ngoại đang cưỡi trên lưng mẹ chồng tôi - Trương Thuý Phương, trong lúc lôi kéo, áo khoác của họ bị rách thành một mớ hỗn độn.

Hàng xóm xúm lại xem náo nhiệt, thân hình gầy gò của bà ngoại không biết lấy đâu ra sức mà túm lấy cổ Trương Thúy Phương không buông.

"Nhìn kìa! Sợi dây chuyền vàng quanh cổ bà ta là do cháu gái tôi mua cho tôi!"

Giọng bà như vỡ ra, nghe giống như tiếng chiêng.

Giống hệt như một học sinh tiểu học muốn cáo trạng, nóng lòng muốn nói với tất cả mọi người.

"Cháu gái tôi đi làm thêm để mua nó cho tôi. Đây là biên lai, có phải y hệt không? Trên mặt dây chuyền còn có khắc chữ, là tên tôi!"

"Nói cho tôi biết, cháu gái Giang Tư Tư của tôi ở đâu?"

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Kình đuổi tới, túm gáy bà ngoại tôi rồi thô bạo đẩy bà xuống.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, kìm nén ý muốn gi.ết người.

"Biến đi, bà già điên, dây chuyền vàng như thế này ở đâu chả có, nếu còn gây sự nữa, tôi sẽ đánh gãy chân bà!"

Thì ra ngoại tôi đã đổi qua cách mới.

Con đường mà tôi phải đi qua khi về nhà vào kỳ nghỉ hè, xung quanh có ba ngôi làng.

Đường trong núi khó di chuyển vào ban đêm nên cảnh sát phán đoán rằng người gây án không thể là người lạ, nếu không sẽ không thể xử lý dấu vết một cách sạch sẽ như vậy.

Bà không còn hỏi han lung tung tung tích của tôi nữa mà nhét đầy vào túi hạt dưa và lạc, nói rằng mình đến đây để thăm họ hàng, và lang thang qua lại giữa mấy ngôi làng.

Bà ấy lảng vảng khắp nơi tám chuyện, cũng có lẽ ông trời đã rủ lòng thương xót.

Cuối cùng bà cũng tìm được manh mối.

.

14

“Người bán thịt nhà họ Thẩm thường đến thị trấn vào thứ tư hàng tuần để nhập hàng, nhưng sau khi cháu gái tôi mất tích, ông ta đã không đi mua hàng suốt cả tháng.”

“Ngay cả chiếc xe chở lợn của ông ta cũng được bán lại với giá rẻ vào ngày hôm sau. Ông ta mới mua chiếc xe này cách đây nửa năm, tại sao lại bán nó?”

"Chắc chắn có má.u của cháu gái tôi trên đó!"

Bà vừa nói xong, vẻ mặt của hai mẹ con Thẩm gia hoàn toàn thay đổi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người bà mù chữ của tôi, chỉ bằng cách hỏi thăm, bằng đôi chân vượt sông vượt núi, thực sự có thể chắp nối được sự thật mà ngay cả cảnh sát cũng chưa bao giờ tìm ra.

Nước mắt làm mờ mắt tôi, chỉ có bà, sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.

Sẽ luôn tìm kiếm tôi, chờ đợi tôi, yêu thương tôi.

Nhưng không ai tin lời của bà lão nông thôn kia, trên mặt Thẩm Kình loé ra sự kinh ngạc và hoảng sợ, sau là vẻ mặt dữ tợn: “Bà muốn tống tiền đúng không! Bà già ch.ết tiệt, bà có bằng chứng gì không? Có bằng chứng thì đi tìm cảnh sát xem, xem cảnh sát có quan tâm hay không.

Mắt bà cụ mờ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-ket-hon-voi-mot-ke-hiep-dam/chuong-3.html.]

Nhưng chỉ trong chốc lát, lại tràn đầy sức sống, bà lau m.áu trên tay.

"Tôi sẽ tìm thấy nó, nhất định có thể!"

"Tôi phải tìm lại công lý cho cháu gái của mình!"

Buổi tối, tôi nghe được hai mẹ con Thẩm gia đang nói chuyện riêng.

"Bà lão ch.ết tiệt kia lại đến, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, bốn năm đã qua sao còn chưa từ bỏ nữa?"

“Mẹ đã nói chiếc xe kia phải bỏ đi, nhưng bố con lại không nỡ, nói mới mua cách đây không lâu, xem đi, giờ sót lại một mầm mống rắc rối, nhỡ nó bị tìm thấy thật thì……”

Thẩm Kình dập tắt điếu thuốc, lời nói hung hãn.

"Chỉ cần người không còn nữa, chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?"

.

15

Hai mẹ con nhanh chóng vạch ra kế hoạch gi.ết người.

Ngày mưa bão lớn hôm ấy, Trương Thuý Phương lẻn từ cửa sau về, nói rằng mọi việc đã xong: “Ngay tại con đường mà bà ta từ huyện trấn trở về, mẹ đã đẩy bà ta xuống núi, yên tâm, sẽ không có người đi qua!"

Họ không chú ý rằng tôi đang đứng ướt sũng trong bóng tối.

Đôi mắt đen quỷ dị nhìn chằm chằm vào họ trong giây lát.

Ngày hôm sau, Thẩm Kình tức giận đá mẹ mình: “Bà ta còn sống kia kìa, dưới vách núi không có th.i th.ể, mẹ đã ra tay đâu!”

Trương Thuý Phương nghe như sét đánh ngang tai, cô thề với trời rằng cô thực sự đã đẩy bà ta.

Đến tối, tôi không ngại thêm dầu vào lửa: “Chắc chắn là mẹ anh đã nói dối. Bà không hề đẩy chút nào. Mẹ anh luôn thích khoe khoang, cũng không chỉ một hai lần, do bà ấy vẫn chưa đủ yêu anh thôi, bỏ đi, ai bảo bà ấy là mẹ anh cơ chứ.”

Vẻ mặt của Thẩm Kình xấu đến đáng sợ.

Tôi vừa an ủi, vừa cười thầm trong lòng.

Cha mẹ độc ác và ích kỷ, nuôi dạy ra một đứa con trai bạo lực và hèn nhát. Hai đặc điểm này không hề mâu thuẫn với nhau, anh ta chỉ bạo lực với kẻ yếu, còn khi gặp nguy hiểm, anh ta lại quen đùn đẩy cho cha mẹ mình.

Lần động thủ thứ hai vẫn do mẹ chồng tôi làm, lần này nhân lúc ngoại tôi đi lấy nước, bà ta đã đẩy ngoại tôi xuống giếng.

"Ch.ết thật rồi, chính mắt ta nhìn thấy, tay chân đều gãy vụn, giếng rất sâu, có ngã cũng phải ch.ết đuối."

Nhưng tối hôm đó, bà nội bình an vô sự xuất hiện trước cửa nhà Thẩm gia và mắng suốt một tiếng đồng hồ.

Hai mẹ con Thẩm gia giống như nhìn thấy quỷ, không dám ra ngoài.

Ngoại tôi chống tay vào hông, mắng chửi đủ kiểu mà không hề trùng lặp. Trước khi đi, bà viết bằng sơn đỏ lên cửa: Kẻ gi.ết người!

Ở nông thôn, người ta tin rằng không có lửa thì không có khói. Hàng xóm bắt đầu bàn tán về chuyện đó, và có người đã thực sự nói như này.

“Nói mới nhớ, đêm đó tôi thấy Thẩm đồ tể nửa đêm lái xe ra ngoài, con ch.ó của tôi sợ hãi sủa một hồi lâu. Tôi hỏi hắn làm gì thế thì hắn nói là đi giao thịt, nhưng nửa đêm thì giao thịt cho ai chứ?”

"Thẩm bán thịt lợn rửa xe nhiều lần rồi mới bán nhé. Tôi hỏi giá và sẵn sàng đưa ra mức giá cao hơn, nhưng anh ta không chịu bán cho tôi, nhất quyết phải đem ra chợ bán đồ cũ, thế có lạ không?”

“Vậy tại sao lúc đó anh không báo cảnh sát?”

B612Planet

"Đều là hàng xóm với nhau, ôi chao, sao tiện nói ra chứ, nhiều một việc không bằng bớt một việc...ل

Sợ bị lộ, Thẩm Kình sốt ruột đánh mẹ chồng tôi một trận, tôi lớn tiếng khuyên ngăn, nhưng cũng chỉ nói miệng mà thôi.

Mẹ chồng tôi bò dưới đất van xin tôi cứu bà, tôi giả vờ bất lực phủi tay: “Chính mẹ dạy con vợ phải nghe lời chồng. Con cũng chỉ nghe lời con trai mẹ mà thôi, con không thể làm gì đâu”.

Nhìn Thẩm Kình chạy loạn khắp nhà như nồi nước sôi, tôi nhắc nhở: “Bây giờ mẹ anh gi.ết người, trước đây cũng có thể là bà ấy mà. Mẹ chồng không phải lúc nào cũng nói là vinh dự của mẹ khi chịu khổ thay con à, ồ, đoạn ghi âm ở đây này.”

Trong đoạn ghi âm, mẹ chồng kể lại chi tiết vụ s.át hại tôi.

Thẩm Kình trầm ngâm, đêm đó mẹ chồng bị xuất huyết não, hắn chỉ đứng nhìn.

Mặc kệ mẹ mình bị liệt ở nhà.

Bà ta muốn đến bệnh viện chữa bệnh, nhưng Thẩm Kình lại cảnh cáo tôi không được đưa bà ta đi, thậm chí còn ném cho mẹ mình ánh mắt khinh thường: “Đến bệnh viện cũng phải tìm người chăm sóc, lại còn phải tiêu tiền, có con dâu chăm sóc mẹ là được rồi, con cưới vợ không phải chỉ vì ngày này à?"

Tôi chăm sóc cho mẹ chồng rất chu đáo.

Ly nước luôn được đặt ở nơi bà ta có thể nhìn thấy nhưng không thể với tới.

Ga trải giường được thay thường xuyên nhưng chiếc sau lại bẩn hơn chiếc trước.

Nhìn bát canh nóng tôi bưng lên, trong mắt mẹ chồng tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, trong cổ họng bà phát ra một tiếng thét chói tai.

Hàng xóm đi ngang qua ngoài cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng này, chân thành khen ngợi tôi “Con dâu nhà họ Thẩm thật đức hạnh, Thuý Phương, bà có phúc quá.”

Tôi mỉm cười đút món cháo đầy rùa con vào miệng mẹ chồng.

Đôi mắt bà ta trợn ngược, mặc tôi chơi đùa với bà ta nhưng không có cách nào phản kháng.

Ăn xong một thìa, bà ta đổ mồ hôi lạnh và co giật vì đau đớn.

Những con rùa đói đã lâu xâm nhập vào xương thịt và tuỷ của bà ta qua thực quản, rất nhanh răng bà ta đánh vào nhau lập cập, đồng tử giãn ra.

"Mẹ chồng, ăn nhiều vào mới mau khoẻ."

Tôi tỏ ra bình tĩnh và đút thêm một thìa nữa.

Giống như 4 năm trước, bà ta cạy miệng của tôi ra, ép tôi uống thuốc mê.

.

16

“Bốn năm trước, tôi không hề bị gi.ết trong rừng.”

Tôi dùng ngón tay lướt qua đỉnh đầu của mẹ chồng, mặt bà đầy nước mắt và nước dãi, nhưng vô ích.

Hôm đó xe buýt về làng bị hỏng giữa đường, vì không muốn bà tôi đợi lâu nên tôi chọn đi bộ về nhà. Khi đi ngang qua thôn Thẩm, tôi vừa khát vừa đói, chính bà ta gọi tôi vào nhà uống cốc nước.

Dân làng và hàng xóm xin một cốc nước là chuyện rất bình thường nên tôi không nghĩ gì nhiều.

Cho đến khi bà ta nhìn tôi chằm chằm và hỏi: “Con trai tôi xuất sắc như vậy nhưng nhà nào cũng đòi sính lễ cao, thật là vô liêm sỉ, cô gái, tôi thấy cô là sinh viên đại học, nhà cô có yêu cầu sính lễ không?”

“Nếu mất đi sự trong trắng mà còn đòi sính lễ thì hơi mặt dày đấy nhỉ?”

Sự ác ý trong mắt bà ta khiến tôi sợ hãi, tôi đứng dậy ngay lập tức.

Nhưng người phụ nữ trung niên trước mặt đột nhiên tách thành hai, rồi ba.

Bà ta gọi con trai dìu tôi đi khập khiễng vào phòng trong: “Con trai, nhìn này, mẹ tìm được một sinh viên đại học cho con rồi!”

Đến tối, tôi cắn đứt sợi dây trốn vào trong núi, nhưng thuốc còn chưa hết tác dụng, rất nhanh tôi đã bị Thẩm Kình đuổi kịp.

Đây chính là sự thật, nhưng tôi không muốn cho ngoại biết, cũng không cần thiết nữa rồi.

Trước đây, các bạn cùng lớp hay nói đùa rằng tôi là cháu gái bảo bối của ngoại, ăn cơm căng tin có sâu cũng phải làm nũng với ngoại, để ngoại xót tôi.

Nếu tôi bị bầm đầu gối, ngoại sẽ mắng trời mắng đất rồi xót tôi cả nửa ngày trời, với tính cách chuyện bé xé ra to lại hay bao che của ngoại, ngoại sẽ không thể chịu được đâu.

Tôi sẽ tự mình trả mối thù này.

Đút xong miếng cuối cùng, tôi bưng bát nhìn về phía giường.

Mẹ chồng nghiêng người sang một bên, rùa con vừa ăn no hé cái đầu nhỏ của mình ra khỏi lỗ mũi rồi nhanh chóng rụt lại.

Bà ta đã bị hủy hoại hoàn toàn, chỉ còn lại một cơ thể trống rỗng.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, tôi phải lưu giữ nỗi đau của bà ta.

Buổi cuồng hoan cuối cùng, đòi hỏi những nhân chứng đầy ác độc.

Loading...