Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Dùng Mỹ Thực Công Lược Ông Trùm Xã Hội Đen - Chương 1-3

Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:51:46
Lượt xem: 5,215

Tôi đã bắt cóc được Thái tử gia 18 tuổi của giới thượng lưu Bắc Kinh vào khách sạn.

Hệ thống phát ra cảnh báo bằng điện giật: 【Ký chủ, xin hãy chú ý mục tiêu công lược của cô là ông trùm xã hội đen Thẩm Mục Bạch, không phải cháu trai của hắn, Thẩm Ngôn Nhất.】

【Cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ——】

Tôi thản nhiên đẩy cậu thiếu niên lên giường, vén áo lên, đút cho cậu ta ăn...

"Rầm!"

Cửa phòng bị đá tung, hàng chục vệ sĩ áo đen xông vào.

Thẩm Mục Bạch khoác chiếc áo vest được may riêng trị giá hàng trăm triệu lên người tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đăng ký kết hôn, làm thím nó rồi, xem em còn dám làm loạn nữa không?"

Tôi luyến tiếc rụt tay lại, lao vào lòng người đàn ông m.á.u lạnh vô tình, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, chồng yêu."

Nhìn hắn đỏ mặt tía tai, hệ thống c.h.ế.t lặng!

Nó không thể ngờ rằng, kẻ phản diện yêu cháu trai như mạng lại thích chiêu này.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

1.

Tôi tốt nghiệp Học viện Ẩm thực Phương Đông.

Vừa xuyên sách, hệ thống liền ném cho tôi một mục tiêu công lược lạnh lùng vô tình.

Tên trùm phản diện m.á.u lạnh vô tình, Thẩm Mục Bạch. Hắn là chú nhỏ của tình địch nam chính. Hai năm sau, Thẩm Ngôn Nhất sẽ c.h.ế.t vì nữ chính.

Thẩm Mục Bạch ghi hận nam nữ chính, ra tay tàn nhẫn, khiến cả thành phố náo loạn. Nhiệm vụ công lược của tôi là thu phục hắn trước khi hắn trở thành kẻ sát nhân.

Nhưng mà, Thẩm Mục Bạch cực kỳ ghét phụ nữ. Nữ minh tinh, tiểu thư, nữ phục vụ... bất cứ người phụ nữ nào từng tiếp cận hắn đều bị ném xuống biển cho cá ăn.

Tôi không muốn chết.

Hệ thống nhắc nhở:

【Ký chủ, không đi theo cốt truyện, sẽ bị trừng phạt bằng điện giật.】

Là phụ nữ mạnh nhất Trung Quốc, tôi không tin.

Giây tiếp theo, dòng điện mạnh chạy qua cơ thể, tôi co giật tứ chi, cảm giác như bị điện giật đến tê liệt. Giống hệt như lần đầu tiên tôi nấu ăn, con gà tây bị tôi nướng cháy.

Đau quá, tôi thà ăn... còn hơn bị điện giật thêm lần nữa.

Suốt bảy ngày liền, tôi đến câu lạc bộ Duyệt Vinh để theo dõi. Đây là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất ở Bắc Kinh, cũng là nhà ăn riêng của Thẩm Mục Bạch. Hắn không bao giờ ăn đồ ăn bên ngoài, sợ bị kẻ thù đầu độc.

Chiếc Maybach đen dừng lại, người đàn ông mặc áo sơ mi lụa bạc, quần tây bước xuống xe.

【Tên phản diện cuối cùng cũng xuất hiện, ký chủ mau lên.】

Có một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa lòe loẹt hành động còn nhanh hơn. Cô ta vặn vẹo đôi giày cao gót, giả vờ say xỉn ngã vào người Thẩm Mục Bạch. Chưa kịp chạm vào người, cô ta đã bị bốn vệ sĩ đánh ngất và khiêng đi.

Tôi sợ hãi toát mồ hôi lạnh, quyết định hạ thấp độ khó, tiếp cận Thẩm Ngôn Nhất trước. Cậu ta là giọt m.á.u duy nhất của anh trai Thẩm Mục Bạch, được chăm sóc như bảo bối, chỉ cần hắt hơi một cái thôi là chú út có thể khiến cả Bắc Kinh rung chuyển.

Điểm yếu, là lớp áo giáp mềm mại nhất của một người.

 

2.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-dung-my-thuc-cong-luoc-ong-trum-xa-hoi-den/chuong-1-3.html.]

Tôi mặc tạp dề hình Doremon, đạp xe ba bánh, trên xe chất đầy bàn ghế, nồi niêu xoong chảo, đến nơi Thẩm Ngôn Nhất thường đi qua để bán hàng.

Sau khi dỡ đồ, tôi nhóm lửa, cho nước dùng gà ác hầm tám tiếng vào từng nồi đất nhỏ để nấu hoành thánh. Mùi thơm ngào ngạt, hoành thánh chỉ bán một đồng một bát, bán rất chạy. 

Thẩm Ngôn Nhất bị chứng biếng ăn nghiêm trọng. Ba của cậu ta là ông trùm cả hai giới hắc bạch, đàn em đông đảo, tiêu tiền như nước, g.i.ế.c người như ngóe.

Mẹ của cậu ta cùng nhân tình ôm 50 tỷ tẩu thoát, không tiếc hy sinh con trai để bán đứng chồng.

Sau khi bị phát hiện, bà ta đã bắt cóc chồng cũ, ép Thẩm Ngôn Nhất chứng kiến ​​cha ruột bị c.h.ặ.t t.a.y chặt chân, khiến cậu ta sợ hãi đến mức 30 ngày không ăn uống gì. Nhưng lúc này, cậu thiếu gia lại chủ động ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, đôi chân dài miên man co lại.

"Chị ơi, hoành thánh ngon quá, chị làm thế nào vậy?"

Tôi mỉm cười trò chuyện với cậu:

"Điều cơ bản nhất khi nấu ăn là kỹ thuật cắt thái, nêm gia vị và canh lửa, nhưng một món ăn ngon hay không, không phải là cho bao nhiêu gia vị, nấu bao lâu, mà là trước khi làm, bạn muốn nó có phong cách như thế nào."

Tôi nghiêm túc bịa chuyện.

Hệ thống đã nói gia đình của Thẩm Ngôn Nhất rất bất hạnh, trong thâm tâm cậu ta khao khát nhất là tình thân.

Tôi tiếp cận từ vị giác, dùng món ăn để tạo sự gắn kết tình cảm cho cậu ta. 

Cậu ta ăn liền ba bát lớn, húp sạch cả nước dùng, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn.

"Chị ơi, ngày nào chị cũng ở đây sao?"

"Ừ!"

"Vậy thì tốt quá."

"Nếu không đến được, em có thể đặt hàng qua WeChat."

Thẩm Ngôn Nhất vội vàng quét mã liên lạc của tôi.

Cậu ta khẽ ợ một tiếng, trên khuôn mặt gầy gò, hàng mi dày khẽ run. Tôi biết đây là bữa ăn ngon nhất của cậu thiếu gia giới thượng lưu Bắc Kinh trong mười tám năm qua.

 

3.

Tiễn khách xong, tôi đang lau bàn. Cảm giác bị áp bức ập đến. Bảy tám tên vệ sĩ bao vây quầy hàng của tôi, một đội ngũ y tế gồm hai mươi người bước xuống xe. Họ mặc áo blouse trắng, cầm ống nghiệm và kính hiển vi, kiểm tra tất cả nguyên liệu của tôi, ngay cả hành lá và tôm khô cũng không tha.

"Sếp, không có độc!"

Khuôn mặt tuấn tú, kiên nghị của Thẩm Mục Bạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi, như muốn nhìn thấu tôi.

Tôi cụp mắt xuống, đếm ngón chân.

Hệ thống gào thét trong đầu:

【Nhanh chóng nói với phản diện rằng cô không cha không mẹ, học cấp hai đã phải làm bảy công việc để chữa bệnh cho bà nội, là một thiếu nữ mạnh mẽ đầy nghị lực.】

【Phản diện có thể sẽ mủi lòng, cho cô làm chim hoàng yến của hắn.】

Làm sao có thể?

“Ngươi quên những người phụ nữ bị hắn ném xuống biển cho cá ăn rồi sao?”

【Hay là để tôi bỏ thuốc vào súp hoành thánh, cô nhân lúc hắn không để ý mà mang thai?】

"Đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá rồi, chỉ hại bản thân thôi."

Không biết bao lâu sau, ánh mắt đầy uy h.i.ế.p đó cuối cùng cũng biến mất. Thẩm Mục Bạch không nói gì, bảo vệ sĩ đóng gói mang đi.

Loading...