Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI DU HÀNH XUYÊN THỜI GIAN VÀ TRỞ THÀNH BẠN CÙNG LỚP CỦA MẸ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-05-27 02:41:37
Lượt xem: 457

Tôi xuyên không trở thành bạn học của mẹ tôi. Thời điểm là năm 1985.

Chính vào năm này, mẹ tôi đã bỏ học và kết hôn với bố tôi vì một khoản sính lễ một ngàn đồng. Thật may mắn là tuổi trẻ tình cảm chân thật, họ đã có một khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau. Sau đó, tôi ra đời.

Lần này, tôi mang theo một ba lô đầy tiền để quay về quá khứ và thay đổi mọi thứ. Khi bước vào cỗ máy thời gian, có một giọng nói tò mò vang lên sau lưng tôi:

“Bạn không hối hận sao? Nếu thành công, bạn sẽ biến mất đấy.”

Tôi mỉm cười, kiên quyết siết chặt ba lô và bước vào trong.

Chương 1

Tôi trở thành học sinh chuyển trường vào lớp 12B. 

Vừa bước vào lớp, ánh mắt tôi đã bị thu hút bởi một cô gái đang cúi đầu đọc sách. 

Tôi biết đó chính là Dư Như Nguyệt khi còn trẻ.

Cô ấy buông hai b.í.m tóc dài, mặc chiếc áo sơ mi hồng làm từ vải chất lượng cao. 

Nhỏ nhắn và nhẹ nhàng, thời thanh xuân của cô thật đẹp.

Nghe thấy tiếng động, cô ấy ngước lên với đôi mắt sáng trong veo, nụ cười rạng rỡ. 

Khi ấy, cô ấy vẫn là một cô gái thích cười, chưa bị cuộc sống mài mòn đi ánh sáng trong đôi mắt.

Thật tuyệt vời!

Tôi kìm nén nước mắt, trả lại cô ấy một nụ cười thật lớn. Cô ấy thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười với đôi mắt sáng rực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-du-hanh-xuyen-thoi-gian-va-tro-thanh-ban-cung-lop-cua-me/chuong-1.html.]

Tôi quay lại đối diện với cả lớp và giới thiệu bản thân:

“Chào các bạn, mình là Đinh Nhất, học sinh mới chuyển đến.”

Giáo viên chủ nhiệm gật đầu, nhìn quanh lớp rồi chỉ vào vị trí gần cửa sổ hàng thứ ba.

“Dư Như Nguyệt, để Đinh Nhất ngồi cùng em. Em là cán sự lớp, hãy giúp đỡ học sinh mới nhé.”

Bạn cùng bàn của cô ấy là một cậu con trai cao gầy, đang nằm ngủ trên bàn. 

Nghe thấy sự sắp xếp của giáo viên, cậu ta đứng phắt dậy, làm ghế kêu lên răng rắc.

“Thưa thầy, vậy em ngồi ở đâu?”

Giáo viên rõ ràng không muốn thấy cậu ta.

“Hứa Chiếu, em ra sau ngồi. Đã lớp 12 rồi mà còn lơ là học hành, đừng ảnh hưởng đến Dư Như Nguyệt học tập.”

Cậu con trai lườm tôi một cái rồi kéo cặp sách đến bàn sau với tiếng ồn ào.

Tôi không để ý đến cậu ta, từ từ bước đến ngồi bên cạnh Dư Như Nguyệt. 

Cô ấy vẫn mỉm cười với ánh mắt thân thiện. 

Tôi mới an tâm, niềm vui tràn ngập trong lòng nhưng lại muốn khóc thật to.

Năm năm rồi! 

Cuối cùng tôi đã xuyên qua thời gian, gặp lại cô ấy.

 

Loading...