Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Cùng Bạn Thân Công Lược Đại Boss Phúc Hắc - Chương 16.2 - NT (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-08-29 08:22:04
Lượt xem: 3,322

Tôi tiếp lời cô ấy:

"Cho nên, tình yêu đích thực, là bất luận người đó có giống đến mức nào, cậu đều biết, bọn họ không giống nhau.

"Tìm người thay thế, là sự xúc phạm đối với cả hai bên."

Cuối cùng Diệp Thanh Thanh vẫn thỏa hiệp, dẫn theo một đám đàn ông rời đi, để lại tôi trong căn phòng tĩnh lặng.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông trầm thấp, còn có chút khàn khàn:

"Bọn họ không được, vậy anh thì sao?"

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, tôi đột ngột mở mắt ra. Không xa, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào, rơi trên đáy mắt đen láy của người đàn ông, chiếu sáng nụ cười trên môi hắn.

Giống như, vô số lần trong ba năm đó.

Hắn vươn tay, từng bước tiến về phía tôi, ôm tôi vào lòng. Mùi gỗ lạnh thoang thoảng mũi, khiến người ta muốn khóc. Ngàn lời vạn chữ, cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu đơn giản:

"Sao anh đến muộn vậy?"

Người đàn ông vuốt ve tóc tôi, giọng nói dịu dàng đến cực điểm, nhưng lại run rẩy. Hắn từng chữ từng chữ, hứa với tôi:

"Ừm, anh sẽ không bao giờ rời đi nữa."

Hai năm xa cách, đã đủ dài rồi.

Dài đến mức, không muốn rời xa nữa.

Bên ngoài cửa hình như mơ hồ truyền đến tiếng kinh hô và khóc lóc của Diệp Thanh Thanh, cô ấy nghẹn ngào mắng:

"Thẩm Sinh Diễm, anh còn biết quay lại!

"Nếu đến muộn hơn một chút, đừng nói người thay thế, con em cũng đã sinh được mấy đứa rồi."

Tôi không còn tâm trạng để nghe nữa, trong mắt chỉ có người đàn ông trước mặt, vượt qua hai thế giới, vì tôi mà đến, Thẩm Thanh Vụ.

 

Ngoại truyện: Thẩm Thanh Vụ

Sau khi Giang Vãn rời đi, tôi đã sống như một cái xác không hồn trong một khoảng thời gian rất dài. Cuối cùng, Thẩm Sinh Diễm đã đ.ấ.m vào mặt tôi, khuyên tôi một cách phẫn nộ:

"Thẩm Thanh Vụ, đứng lên!

"Cô ấy đi rồi thì anh không sống nữa sao? Ngoại trừ giữ cô ấy lại, anh không thể nghĩ cách khác, ra ngoài gặp cô ấy sao?"

Lời nói của Thẩm Sinh Diễm đã thức tỉnh tôi.

Bây giờ tôi bị trói buộc trong thế giới này, không thể trốn thoát, nhưng nếu tôi trở nên mạnh mẽ hơn cả thế giới.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Thì có thể, gặp được cô ấy rồi.

Mỗi một ngày sau đó, tôi chậm rãi đi lang thang trong các loại cốt truyện, chỉ khi màn đêm buông xuống, mới trở về tầng hầm.

Nhìn bức ảnh chụp chung với Giang Vãn, ngẩn người rất lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-cung-ban-than-cong-luoc-dai-boss-phuc-hac/chuong-16-2-nt-hoan.html.]

Cô ấy là một đứa ngốc.

Vậy mà lại cho rằng, tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, vĩnh viễn không thể yêu cô ấy.

Kỳ thực 50% độ hảo cảm đó là tôi cố ý khống chế.

Bởi vì tôi sợ một khi đầy, cô ấy sẽ rời đi không quay đầu lại, không bao giờ trở về nữa. Giống như mẹ tôi, đã từng bỏ rơi tôi và Thẩm Sinh Diễm.

Nói ra cũng buồn cười, hai anh em chúng tôi, là từ trong vũng bùn dơ bẩn nhất từng chút từng chút bò ra.

Sự dơ bẩn và bóng tối đã tạo nên nửa đời trước của chúng tôi.

Nhưng cuối cùng, lại cùng thích hai cô gái phóng khoáng đến tận xương tủy.

Hai năm, tôi gần như đã g.i.ế.c sạch tất cả quái dị trong thế giới.

Cuối cùng ép ý chí thế giới phải chủ động đến nói chuyện với tôi, giọng nói của hắn ẩn chứa sự sợ hãi:

"Anh muốn gì?"

Tôi nhìn cánh cửa đồng phía xa, kiên định nói:

"Tôi muốn ra ngoài, rời khỏi đây, đến thế giới mà Giang Vãn đang sống."

Giọng nói đó sững sờ, cố gắng khuyên tôi:

"Sau khi ra khỏi đây, anh sẽ chỉ là một người bình thường, không có năng lực, tuổi thọ rất ngắn..."

Tôi đột nhiên bật cười.

Thế giới vẫn luôn không biết, những nhược điểm mà hắn nói, chính là điều tôi hằng mơ ước.

Tôi rất hy vọng, có thể dùng thân phận của một người bình thường, đường đường chính chính, yêu Giang Vãn một lần.

Không lừa dối, không giấu giếm.

Tôi có thể đưa cô ấy đi gặp cha mẹ, mỗi ngày dành thời gian ở bên cô ấy, cùng cô ấy quyết định ngày cưới.

Kết quả cuối cùng, là tôi và Thẩm Sinh Diễm, tự tay loại bỏ tất cả năng lực, bước ra khỏi cánh cửa đồng đó.

Trước khi rời đi, tôi nghe thấy giọng nói đó không cam lòng hỏi tôi:

"Tôi rõ ràng đã chọn người yêu định mệnh cho anh, tại sao anh lại không cần?"

Tôi không quay đầu lại.

Chỉ là bước chân bước ra ngoài, càng thêm kiên định.

Bởi vì, lựa chọn bị ép buộc thỏa hiệp, chưa bao giờ là người yêu định mệnh thực sự.

Định mệnh thực sự—— 

Là tim đập rộn ràng.

Là không thể thay thế.

(Hết)

Loading...