Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:29:57
Lượt xem: 13

Trong nhà không bật đèn, chỉ còn lại duy nhất một tia sáng chiếu từ trên cao chiếu xuống đỉnh đầu hai người bọn họ. Thịnh Văn Ngôn hơi ngước đầu, ánh mắt mơ màng, hồn nhiên nhưng tỏa ra sức hấp dẫn.

 

Trong tích tắc, Thẩm Tại chỉ cảm thấy nơi giam giữ sâu nhất trong trái tim mình đã bị phá vỡ bởi một thứ vũ khí sắc bén nào đó, dòng m.á.u tuôn ra mãnh liệt, lập tức tấn công tứ chi.

 

Anh nhìn chằm chằm vào Thịnh Văn Ngôn, bàn tay siết chặt, tựa như muốn bóp nát eo cô. Nhưng Thịnh Văn Ngôn lại không phát hiện ánh mắt anh đã thay đổi, cô còn giữ sự liều lĩnh, tùy ý khiêu khích, không hề kiềm chế.

 

“Thẩm Tại, anh chẳng có gì đặc sắc cả, hôn môi anh y như hôn môi người khác vậy. Hơn nữa kỹ thuật của anh còn không bằng… không bằng Lâm Khải nữa! Anh ấy không đẹp như anh nhưng có những mặt còn giỏi hơn anh…”

 

“Tôi thích nhiều người lắm rồi, trong số đó anh chả là gì cả. Tôi nói không cần Thẩm Thụ Diệc là không cần nữa… Mấy người họ Thẩm các anh không ai tốt cả!”

 

“Tôi không thích anh, anh xấu xa, tôi —— ưm!”

 

Thịnh Văn Ngôn đột nhiên bị người kia dùng sức xoay một vòng, trong nháy mắt, lưng cô bị đè lên tường, còn trước mắt bị thứ gì đó áp xuống!

 

Người đàn ông bỗng nhiên cắn môi cô, tùy tiện cạy ra, tiến quân thần tốc xông thẳng vào. Quá trình này chỉ kéo dài hai giây, trong khi cô chưa kịp phản ứng thì đã bị hơi thở của anh cuốn lấy.

 

Nụ hôn này không hề hời hợt như nụ hôn trước. Thịnh Văn Ngôn nức nở, ngỡ ngàng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị cuốn vào, buông ra, lại cuốn vào… Anh hung hăng, gấp gáp, kích động lại quét sạch, hoàn toàn không cho người ta thời gian nghỉ.

 

Thịnh Văn Ngôn bị đè ép giữa tường và Thẩm Tại, không thở nổi. Cô run rẩy, dùng sức đẩy anh ra, nhưng chút sức lực của cô bây giờ không là gì với Thẩm Tại. Anh giữ cổ tay Thịnh Văn Ngôn lại, cứng rắn kéo ra sau lưng cô.

 

Đau… Đầu lưỡi tê dại đến mức hơi đau. Nhưng sức lực của người trước mặt vô cùng bá đạo, giống như muốn ăn thịt người.

 

“Ưm… Ha…”

 

Cuối cùng Thẩm Tại cũng hôn vào khóe môi cô. Thịnh Văn Ngôn nhân cơ hội nghiêng đầu, lấy được không khí. Lúc cô nghiêng đầu, Thẩm Tại cũng dừng bên tai cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-117.html.]

Anh nghe thấy tiếng thở hỗn loạn của cô và mình, nhắm hai mắt lại, mấy giây sau lại mở ra. Quanh mũi thoang thoảng, nhưng anh chỉ có thể ngửi thấy mùi dục vọng và cám dỗ nồng nặc.

 

Thẩm Tại hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới có thể đè nén sự kích động và tức giận xuống.

 

“Không bằng Lâm Khải? Anh ta hôn em thế nào?” Anh ghì cằm cô, xoay đầu Thịnh Văn Ngôn trở lại, ánh mắt vẫn u tối dưới ánh đèn, không chớp mắt nhìn cô.

 

Do tác dụng của cồn, đầu óc Thịnh Văn Ngôn vẫn còn mơ hồ, nhưng dù như vậy, cô vẫn cảm giác được nguy hiểm rõ ràng. Cô mím chặt môi, sợ khi mình vừa mở miệng là anh sẽ làm như khi nãy, khiến cô không thở được.

 

“Trả lời.” Thẩm Tại tăng thêm lực, ngón tay bóp cằm cô càng chặt hơn.

 

Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn anh, đầu nặng trĩu. Cô cảm thấy như mình đang ở trong mơ vậy, bởi vì Thẩm Tại bây giờ không phải là Thẩm Tại luôn bình tĩnh, lý trí, luôn trưng ra khuôn mặt lãnh đạm trong trí nhớ của cô.

 

“Tôi, tôi không biết…”

 

“Không biết? Uống nhiều nên mất trí nhớ rồi hả?” Thẩm Tại cười lạnh, “Hay là em gọi cái người tên Lâm Khải tới đây để anh hỏi xem?”

 

Thịnh Văn Ngôn khẳng định chắc chắn là mình uống nhiều nên sinh ra ảo giác rồi, Thẩm Tại sẽ không nói mấy câu thế này, anh sẽ không quan tâm… Anh không thích cô mà, hà cớ gì anh phải để ý xem cô làm gì với Lâm Khải, hay Dương Khải…

 

Giọng Thịnh Văn Ngôn nhỏ lại: “Anh điên rồi đúng không…”

 

Thẩm Tại hơi khựng lại, đúng, anh cảm thấy bản thân mình điên thật rồi.

 

Anh biết, mình đã vô tình rung động với cô.

 

Từ trước đến giờ Thẩm Tại luôn sống lý trí. Thịnh Văn Ngôn dựa vào anh vì anh đã lấp đầy sự thiếu thốn tình thương gia đình trong cô cũng được. Dù thích do anh đẹp trai hay vì thời gian dài bên nhau cũng được, nhưng anh không thể chắc chắn rằng liệu cô sẽ thích mình tới bao giờ.

 

Vậy nên anh cảm thấy mình nên giữ nguyên thái độ, dửng dưng không quan tâm.

Loading...