Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 106

Cập nhật lúc: 2024-10-01 15:40:52
Lượt xem: 12

Cô giống như đứa trẻ con nhõng nhẽo, không cho kẹo thì không chịu nín. 

 

Bây giờ anh rất chịu trong lòng, anh muốn đưa kẹo ra để dỗ cô, nhưng anh biết nếu làm vậy, sau này cô sẽ càng ngỗ nghịch hơn. Cho nên anh không muốn đưa kẹo, anh chỉ muốn cô thôi ăn kẹo, mau chóng trưởng thành.

 

“Cô cứ sống ung dung, thích gì làm đó, tương lai sao gánh nổi Thịnh gia? Làm sao chứng minh được năng lực của mình với người nhà?”

 

Thịnh Văn Ngôn lộ ra vẻ mặt đau xót: “Tôi có thể đi từng bước chậm rãi… Từ từ tôi sẽ làm được.”

 

“Thịnh Văn Ngôn, cô đang rất chậm.” Đáy mắt anh lóe lên tia sáng nhỏ, bắt đầu bày ra tông giọng dạy dỗ nghiêm khắc: “Muốn mạnh mẽ nhưng không chịu bước ra khỏi vùng an toàn, cô nghĩ trên đời này sẽ có chuyện tốt đẹp đến vậy à? Hay trong đầu cô ngoài yêu đương ra thì không còn chuyện gì khác?”

 

Thịnh Văn Ngôn chợt ngước mắt nhìn anh, cô muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt áp chế của anh, cô không thốt ra được câu nào.

 

Không phải, không phải vậy…

 

“Cô chọn một trong hai đi. Đến hai tổ điện ảnh và truyền hình, hoặc là về Khải Thịnh.”

 

Hai tổ, Khải Thịnh. Không còn sự lựa chọn nào khác. 

 

Anh quyết tâm muốn đẩy cô ra khỏi mình.

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn mặt đất, hốc mắt có vệt nước. 

 

Cô biết Thẩm Tại không nói hai lời, cô không có cách nào để thay đổi suy nghĩ của anh. 

 

Trong một lúc, lòng cô trống rỗng, vừa mù mịt vừa lạnh buốt.

 

“Thịnh Văn Ngôn.”

 

“Tôi về Khải Thịnh.” Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt tối đen một mảnh.

 

Thẩm Tại không lên tiếng, chỉ nhìn cô, vậy là ngầm đồng ý. 

 

Thịnh Văn Ngôn siết chặt nắm tay, lập tức xoay người, đi về phía cửa văn phòng.

 

Trần Siêu đứng ở cửa, thấy Thịnh Văn Ngôn đi đến thì có chút bối rối. Lúc cô đi ngang qua, anh ta vươn tay kéo tay cô lại theo bản năng: “Thịnh Văn Ngôn.”

 

“Thư ký Trần, chuyện công ty Lợi Nguyên tôi sẽ giải quyết xong sớm, còn những chuyện khác đành giao lại cho anh.” Đôi mắt Thịnh Văn Ngôn đỏ lên, cố nén cơn chua xót: “xong xuôi mọi chuyện, tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ việc.”

 

Trần Siêu trố mắt, vừa liếc mắt nhìn Thẩm Tại, vừa nói với cô: “Cô nhất định phải đi à? Cô có thể ở lại IZ mà.”

 

“Nơi đây không cần tôi.”

 

“…”

 

“Tôi đi trước.” Thịnh Văn Ngôn gạt tay Trần Siêu, đi thẳng ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-106.html.]

 

Tiếng bước chân xa dần, tất cả quay về với sự yên tĩnh.

 

Yên lặng đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, Trần Siêu quay đầu nhìn Thẩm Tại. Người ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt hoàn toàn chìm trong bóng tối.

 

Trần Siêu đã làm việc với Thẩm Tại nhiều năm, anh ta cảm thấy ngay lúc này, tâm trạng ông chủ đang không ổn. 

 

Không… không phải không ổn mà là cực xấu.

 

Trần Siêu do dự, cuối cùng vẫn đi vào: “Sếp Thẩm.”

 

Thẩm Tại không ngước lên, nhưng anh ta biết mình có thể nói tiếp, vì thế anh ta lên tiếng: “Văn Ngôn là con gái, vẫn nên khuyên bảo nhỏ nhẹ, để tôi đi theo cô ấy, dỗ dành vài câu là cô ấy trở về à.”

 

Thẩm Tại lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ là cơ hội thích hợp để cô ấy về Thịnh Thị. Cô ấy muốn về thì cứ để cô ấy đi.”

 

“Nhưng… thoạt nhìn cô ấy rất không muốn.”

 

Mặt mày Tgaarm Tại khẽ cử động, cuối cùng nói: “Cô ấy không thể cứ ở đây mãi.”

 

——

 

Ba giờ chiều là thời điểm niềm đam mê công việc của cả công ty bùng lên mạnh mẽ nhất. Nắng ấm ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên từng bàn làm việc của mỗi người, chỗ nào cũng có một lớp màng mỏng ánh chiều.

 

Có người đang gọi điện thoại, có người đánh máy tính, có người đang soạn từng chữ trong hợp đồng. Ai cũng chìm đắm trong thế giới của mình, không ai chú ý đến Thịnh Văn Ngôn vừa đang đi ngang, không thấy sắc mặt cô kém thế nào.

 

“Văn Ngôn, cô tới rồi à, chúng tôi vừa bàn về vấn đề nhân lực quản lý dự án của Lợi Nguyên, cô xem thử đi.” Bên trong phòng họp, những đồng nghiệp đã làm việc chung một thời gian đang vẫy tay với cô.

 

Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi, bước vào: “Tôi vừa qua phòng chủ tịch nên về hơi trễ.”

 

“Không sao đâu, cô là người của phòng sếp Thẩm mà, chạy qua chạy lại chắc là phiền lắm.”

 

“Có điều bọn tôi vừa nghe sếp Lâm nói, sếp Thẩm cố ý bảo cô gia nhập vào tổ bọn tôi, không làm việc với sếp nữa, thật không đấy?”

 

Ánh sáng mặt trời chiếm một phần ba bàn hội nghị, lúc Thịnh Văn Ngôn cụp mắt thì nhìn thấy đồ vật trên ngón trỏ bên phải của mình đang lấp lánh dưới ánh mặt trời. 

 

Là nhẫn, trước kia cô bán đi để mua một chiếc xe điện, sau đó anh trả lại cô một chiếc y như chiếc cũ. 

 

Bởi vì là đồ anh đưa nên mỗi ngày cô đều mang theo.

 

Thịnh Văn Ngôn rút tay về, vừa mất mát vừa tức giận, cô tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón trỏ. 

 

Chiếc nhẫn bị niết trong lòng bàn tay, cộm cộm, cơn đau lan tới tim.

 

Một lát sau, cô ngẩng đầu cười với mọi người, nói: “Khoảng thời gian được làm việc với mọi người tôi rất vui, có điều tôi không vào tổ, tôi muốn từ chức.”

 

Loading...