Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 103

Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:53:07
Lượt xem: 12

Thịnh Văn Ngôn nhìn cô ấy hai giây, bỗng nhiên bật cười, nói một cách thâm sâu: “Vậy tôi thích Thẩm Tại, cô có biết không?”

 

Chu Tư Mạc là người hấp dẫn, có năng lực, điểm này, cô không hề phủ nhận, thế nhưng cô không thích cô ta, cả trong lẫn ngoài.

 

Một là vì cô xem cô ấy là tình địch, hai là vì cô ấy nghĩ mình là người ở trên cao, tỏ thái độ cứ như cô ấy và Thẩm Tại mới là người cùng con đường, khiến cô không thoải mái.

 

Nếu có thể lựa chọn, cô hy vọng người xuất hiện bên cạnh Thẩm Tại là một người quen làm lớn chuyện, có gì cũng thể hiện ngoài mặt như Chu Vận Linh, chứ không phải người như Chu Tư Mạc, nhìn thì có vẻ đơn giản, không tranh với đời, kỳ thật có rất nhiều tâm tư.

 

Ở quán cà phê, cô ấy không nói rõ, có điều cô cảm thấy câu nào cũng đầy thâm ý. 

 

Ở bên Thẩm Thụ Diệc? Người có mắt đều biết cô thích Thẩm Tại mà!

 

Rời khỏi tiệm, tuy mặt cô lãnh đạm, nhưng trong lòng tích tụ đầy khí nóng.

 

Chu Tư Mạc nghe cô nói cô thích Thẩm Tại, có vẻ khá bất ngờ, giống như mình mới biết được vậy. Ngày thường, Thịnh Văn Ngôn sẽ phô bày kỹ năng lật mặt trà xanh, nói một câu “giả bộ mẹ cô chứ giả bộ”. 

 

Mà hiện tại cô theo dự án ở Lợi Nguyên, sau này thường tiếp xúc với quản lý cấp cao của công ty, vậy nên cần thiết phải tạo ra thái độ hài hòa với Chu Tư Mạc.

 

Cô chỉ đành thu hết tất cả lửa giận trở về.

 

_______

 

Hôm nay, cô vừa họp xong với tổ của mình, lúc chuẩn bị đi ăn cơm trưa thì thấy Thẩm Thụ Diệc đứng ngoài hành lang. 

 

Trải qua chuyện ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, cô cũng chưa gặp lại cậu. Cô bận đến mức chân không chạm đất nên không có thời gian tìm cậu. Bây giờ cô lại tự tìm đến cửa, xem ra vừa đúng lúc.

 

“Cậu đi ăn cơm à?” Thẩm Thụ Diệc thấy cô đi ra, bước lên đón.

 

Thân phận của Thẩm Thụ Diệc, mọi người trong công ty ai cũng biết, là cháu trai của sếp. Thấy cậu đứng đây để chờ Thịnh Văn Ngôn, sắc mặt ai nấy đều giống nhau, có ý tứ nhiều chuyện

 

Thẩm Thụ Diệc cười với mọi người, có hơi ngại ngùng.

 

Mặt Thịnh Văn Ngôn lạnh nhạt: “Tôi định đi ăn cơm, cùng nhau đi đi.”

 

Thẩm Thụ Diệc sửng sốt, không ngờ cô sẽ rủ mình đi chung. Cậu còn đang nghĩ cách để hẹn cô đấy.

 

“Được thôi, cậu muốn ăn gì?”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Thời gian nghỉ trưa ít nên cứ ăn đại ở mấy quán gần công ty đi. Cậu đi theo tôi.”

 

“Ừ.”

 

Bên cạnh công ty có một nhà hàng Trung Quốc, Thẩm Tại rất thích ăn ở đây, trước kia cô thường xuyên gọi cơm trưa ở quán này cho anh.

 

Nhưng đã hơn một tuần, cô chưa gọi bất kỳ món gì cho anh, bởi vì dự án cô đang phụ trách tương đối gấp, công việc thư ký tạm gác qua một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-103.html.]

 

Sau khi mọi chuyện ở Lợi Nguyên kết thúc, cô nhanh chóng có thể trở về rồi.

 

Tuy rằng trong lòng có hơi giận anh, nhưng rốt cuộc… Cô vẫn muốn ở cạnh anh.

 

“Cậu cứ gọi món cậu thích ăn đi.” Lúc ngồi xuống, Thẩm Thụ Diệc vui vẻ đưa thực đơn qua. 

 

Thịnh Văn Ngôn không từ chối, gọi vài món rồi đưa thực đơn cho cậu. Thẩm Thụ Diệc nhìn qua một lần, đưa lại cho người phục vụ.

 

“Gần đây công ty có rất nhiều việc, nghe chú út nói cậu khá là bận, cho nên tôi không tới tìm cậu.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Ừ, bận lắm.”

 

Thẩm Thụ Diệc: “Vậy dạo này cậu khỏe không? Không tự nhiên bị sốt như lần trước nữa đi.”

 

“Không sao rồi, cảm ơn cậu.”

 

Tính cách Thẩm Thụ Diệc hướng nội, Thịnh Văn Ngôn lại khách sáo hời hợt, cậu cũng không biết nói gì để điều tiết bầu không khí. 

 

Hai người im lặng, đồ ăn được dọn lên theo thứ tự.

 

Sáng nay, cô có một cuộc họp, bây giờ bụng trống rỗng. Cô không hề khách sáo, cúi đầu ăn ngay lập tức. 

 

Ăn xong xuôi, cô mới lau miệng rồi dựa vào ghế.

 

Thẩm Thụ Diệc thấy cô không ăn nữa, quan tâm hỏi: “Sao cậu không ăn thêm?”

 

“Tôi no, cậu cứ tiếp tục.”

 

Thẩm Thụ Diệc cười: “Tôi cũng vậy.”

 

“OK.” Cô đan hai tay đặt lên bàn, hơi nghiêng người, nói: “Thật ra hôm nay tôi có chuyện muốn nói với cậu. Tôi không thích dây dưa, có một số việc, tôi muốn nói rõ.”

 

Thẩm Thụ Diệc đơ ra, giống như biết được điều gì đó, nụ cười dần biến mất.

 

Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ một tiếng, nói: “Thẩm Thụ Diệc, cậu thích tôi đúng không?”

 

Cậu nhìn cô, nghe câu này xong, tai cậu lập tức đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn không di chuyển: “… Ừ.”

 

“Ừ, tôi muốn nói thẳng. Tôi không thích cậu, hy vọng cậu đừng thích tôi nữa. Về sau đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa, cũng đừng tới công ty tìm tôi.”

 

Thẩm Thụ Diệc biết Thịnh Văn Ngôn thẳng tính, cứ như trước kia, cô nói thẳng bảo thích cậu… Hóa ra, thổ lộ trực tiếp biến thành từ chối lại khiến người ta khó chịu như vậy.

 

Trái tim cậu khó chịu, hốt hoảng và lo lắng: “Tôi biết hiện tại cậu không thích tôi, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đâu, tôi, tôi sẽ theo đuổi cậu… Giống như cậu theo đuổi tôi đó, tôi…”

 

Tôi không muốn cậu làm như thế.” Thịnh Văn Ngôn ngắt lời: “Tôi không biết vì sao cậu lại thay đổi tâm ý, rõ ràng trước kia cậu không thích tôi, nhưng bất luận cậu nghĩ thế nào, tôi đều không muốn cậu thích tôi, hoặc theo đuổi tôi.”

Loading...