Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình Yêu Từ Hai Phía - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-20 16:16:15
Lượt xem: 641

11.

 

Khi bị Phó Nghiên Kinh ôm ngồi vào trong xe, cơn say rượu của tôi đã tỉnh hơn phân nửa.

 

Nhận ra mình vẫn đang ngồi trong lòng n.g.ự.c hắn, tôi dùng tay đẩy hắn ra, cố gắng giãy dụa để ngồi dậy.

 

"Đồ đàn ông chó, tránh ra."

 

"Cái đồ gì mà cộm dữ vậy nè?"

 

Lời vừa dứt, trong xe bỗng dưng liền im lặng.

 

Tài xế cảm thấy mình nên ở dưới gầm xe mà không phải ngồi trong xe.

 

Cho đến khi Phó Nghiên Kinh khẽ cười một tiếng.

 

Cuối cùng tôi cũng phản ứng lại, lập tức cảm thấy như bị sét đánh.  

 

Hắn cúi người về phía trước nói chuyện, âm thanh êm dịu của dây thanh quản cộng hưởng với không khí lướt qua lông tơ trong tai: 

 

"Trăn Trăn, đối với lời buộc tội vừa rồi của em, anh chỉ có thể tự chứng minh mình vô tội."

 

Tôi cảm thấy mặt mình chợt nóng bừng:

 

"Anh ở nhà hàng chờ em hai giờ đồng hồ, cũng không thấy được em, đành phải dùng chút thủ đoạn để đi tìm em.

 

"Chỉ là anh không nghĩ tới, em còn có một mặt như vậy."

 

Tôi lấy điện thoại ra, tràn ngập thông báo cuộc gọi nhỡ cùng với tin nhắn chưa đọc.

 

Hầu hết đều đến từ Phó Nghiên Kinh và trợ lý của tôi.

 

Nghĩ đến mình đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, tôi không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

 

Vừa rồi trong câu lạc bộ chỉ trích Phó Nghiên Kinh, tôi một phút một giây đều không thể phủ nhận điều đó.

 

Nhìn bộ dạng vừa rồi của hắn, chắc hẳn rất tức giận đi.

 

Nghĩ đến chính mình bây giờ vẫn còn trong lòng hắn, tôi lại không dám giãy dụa nữa.  

 

Không đúng.

 

Tên đàn ông chó này đêm nay không có chuyện đi ngoại tình, nhưng tinh thần ngoại tình với bạch nguyệt quang chính là chuyện đã đóng thành thuyền.

 

Tôi lấy điện thoại ra, tìm ra vòng bạn bè của Lâm Trân Trân, mở miệng tra hỏi:

 

" Cậu nối lại tình xưa với bạch nguyệt quang là chuyện như thế nào ..."

 

Nói được một nửa, bàn tay đang đặt trên gáy tôi của Phó Nghiên Kinh đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, hắn hung hăng hôn lên môi tôi.

 

Hơi thở có mùi bạc hà cùng với sự giận dữ tràn ngập khoang miệng.

 

Tôi mất khả năng phòng thủ trong giây lát, bị công thành đoạt đất, liên tục chạy trốn.

 

Không khí trong phổi dần dần cạn kiệt, tôi thở hổn hển và dồn sức để đảo ngược tình thế.

 

Cho nên lúc nào về đến nhà tôi cũng không biết.

 

Khi xe dừng lại, tôi đang đè Phó Nghiên Kinh lên ghế da, muốn hoà nhau một ván.

 

Tài xế mở cửa, Phó Nghiên Kinh đẩy tôi ra, quay người xuống xe.

 

Tôi thầm mắng hắn ở trong lòng.

 

Trong nháy mắt, thân thể đã bị bế lên không trung.

 

Phó Nghiên Kinh dùng một tay đem tôi khiêng trên vai, tay kia xách giày cao gót của tôi.

 

Giọng nói lạnh lùng:

 

"Đừng nhúc nhích."

 

12.

 

Vào nhà, Phó Nghiên Kinh vẫn không buông tôi ra.

 

Hắn mang theo tôi một đường đi vào phòng làm việc, đem tôi đặt lên bàn sách.

 

Hắn đưa tay nâng mặt tôi lên, cúi đầu xuống lần nữa dính lên môi của tôi.

 

Giống như một con mèo không biết hài lòng.

 

Cho đến khi oxy bị cướp lấy gần như không còn.

 

Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

 

"Không có ngoại tình."

 

"Không có bạch nguyệt quang."

 

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai tôi.

 

Giọng điệu trịnh trọng mà lý trí:

 

"Chỉ có em."

 

Tôi như cá vừa ra khỏi bể cá, thở hổn hển dữ dội.

 

Lúc này, lại một lần nữa được thả lại trong nước, lấy lại tự do.

 

Không thể phủ nhận, lời nói của hắn đã tạo nên những rung động trong lòng tôi.

 

Người đàn ông này lại đang lừa tôi rơi vào một cái bẫy ngọt ngào được bày biện cẩn thận.

 

Tôi lắc đầu:

 

"Tôi không tin."

 

"Em……"

 

Phó Nghiên Kinh không nói nên lời, tỏ ra bất lực trước bộ dáng của tôi.

 

Lý trí mách bảo tôi rằng tôi nên rời khỏi đây ngay bây giờ, phải tỉnh táo lên.

 

Tôi giơ tay lên, phát hiện chiếc cà vạt chất lượng tốt không biết đã được quấn quanh cổ tay tôi từ lúc nào:

 

"Phó Nghiên Kinh, cậu..."

 

Tôi tức giận đến mức muốn mắng hắn một hồi.

 

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

Chiếc nhẫn cưới đã tháo ra được đẩy trở lại vào ngón áp út của tôi.

 

Hắn cúi đầu, tiếp tục sự thân mật vừa rồi.

 

Từng nụ hôn triền miên dừng ở trên cổ tôi, tôi thuận theo lực đạo quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào toàn bộ tủ sách.

 

Chỉ cần liếc nhìn một cái, trên người tôi nháy mắt khởi động từng đợt run rẩy.

 

Trên bức tường treo đầy những bức ảnh từ những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tinh-yeu-tu-hai-phia/chuong-4.html.]

Có những bức ảnh lúc học sơ trung khi tôi chiến thắng trong các cuộc thi biểu diễn nghệ thuật, có một góc chụp là tôi ghé vào trên bàn ngủ sau giờ học, có bức ảnh cận cảnh hắn đứng sau lưng tôi trong bức ảnh tốt nghiệp.. .

 

Thậm chí còn có những bức ảnh lúc tôi còn đang du học ở nước ngoài.

 

Tôi chợt nhớ đến câu nói kia của Ngu Thư Vũ.

 

[Năm đó, ánh mắt học thần nhìn về phía cậu không được tính là trong sạch. 】

 

Phó Nghiên Kinh thích tôi?

 

Phó Nghiên Kinh vậy mà lại yêu thầm tôi?

 

Những manh mối nhỏ được xâu chuỗi lại ở trong đầu, sự thật được đưa ra ánh sáng.

 

Tất cả hành vi bất thường của Phó Nghiên Kinh đột nhiên có lời giải thích.

 

Tôi thử hỏi:

 

"Phó Nghiên Kinh, cậu thích tôi sao?"

 

Hắn không chút do dự, giọng nói tựa như trong truyền thuyết về biển sâu, quyến rũ mà cảm động lòng người:

 

"Anh yêu em, Trăn Trăn."

 

Tôi có thể khẳng định, giờ phút này hắn hoàn toàn tỉnh táo, não vẫn duy trì được khả năng tư duy logic cơ bản.

 

Mặc dù câu nói này chắc chắn làm tôi hài lòng.

 

Nhưng lúc này tôi đã tỉnh rượu rồi.

 

Có chút chuyện cũng nên tính sổ rồi.

 

Tôi giật chiếc cà vạt khỏi cổ tay, đột nhiên đẩy hắn ra.

13

 

"Trường đại học của cậu với tôi không ở cùng một thành phố, sao cậu lại có nhiều ảnh của tớ như vậy!"

 

Tôi nheo mắt nghiêm túc, bắt đầu tra hỏi hắn.

 

“Tớ đã đăng ký học thêm một chuyên ngành ở trường của cậu.”

 

“Sao trước đó tớ chưa từng gặp được cậu?”

 

Phó Nghiên Kinh vén mái tóc của tôi ra sau tai.

 

Giọng nói như ẩn chứa một con d.a.o dịu dàng, lưỡi d.a.o lại vô cùng sắc bén:

 

"Mỗi lần tớ gặp được cậu, cậu đều đang bận hẹn hò với những tên 'chó con' nước ngoài khác nhau."

 

(*) Chó con này là chỉ mấy em trai nhỏ tuổi hơn đó mí bà :))

 

Tôi cảm thấy có chút chột dạ, mạnh miệng nói: 

 

“Đó là đang thảo luận về vấn đề học tập.”

 

"Vậy sao?"

 

Hắn cười khẽ hai tiếng:

 

“Nếu tớ không nhìn thấy trong buổi ảo thuật cậu nhiệt tình hỗ trợ khách quý biểu diễn, có lẽ tớ sẽ tin cậu.”

 

"Cậu theo dõi tớ?"

 

" Đoạn thời gian đó vài lần thiếu chút nữa cậu đã xảy ra chuyện, tớ không yên tâm."

 

Vài ba lời nói của Phó Nghiên Kinh gợi lại những ký ức không mấy tốt đẹp đó.

 

Lúc đầu tôi ở nước ngoài đi học, thường xuyên gặp phải tình trạng bạo động.

 

Phải vượt qua rất nhiều nguy hiểm cùng khó khăn, hai người vệ sĩ bên người không bao lâu liền từ chức vì bị thương.

 

Ba tôi ở trong nước đang vội vàng cùng mẹ con Bạch Hân Dao vui vẻ hạnh phúc, vui đến quên trời đất, có đôi khi đã hơn nữa năm trôi qua, học phí cũng không gửi được đúng hạn.

 

Bạch Hân Dao lại dùng tiền của ba tôi thuê người ám sát tôi, muốn dồn tôi vào chỗ chết.

 

Để bảo vệ bản thân, tôi phải tham gia nhiều hoạt động khác nhau, tụ tập ở nơi đông người.

 

Cuộc sống như vậy kéo dài suốt ba tháng, lúc đó tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Tôi luôn cho rằng người của Bạch Hân Dao vẫn luôn không tìm được cơ hội ra tay, lúc này mới chịu bỏ qua.

 

Nhưng không nghĩ tới, Phó Nghiên Kinh vẫn luôn đứng sau lưng bảo vệ tôi.

 

Thích một người nhưng lại mở miệng thổ lộ, đứng trong bóng tối yên lặng bảo vệ, hành vi trong ngoài bất nhất như vậy cũng không phải là tác phong thường ngày trước sau như một của đại lão quyền cao chức trọng như Phó Nghiên Kinh.

 

Tôi đem những câu hỏi trong lòng nói ra .

 

Vẻ mặt lạnh lùng xa cách thường ngày của Phó Nghiên Kinh đột nhiên có chút bối rối:

 

"Cậu với Ngu Thư Vũ nói tớ lạnh lùng như khối băng cứng, cậu không thích kiểu này.

 

"Cậu thích kiểu người giống như Tạ Chi Du vậy, một chú chó lớn vui vẻ và đầy năng lượng."

 

Nói xong những lời cuối cùng, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

 

Trong căn phòng to lớn lại nồng nặc mùi ghen tuông.

 

Nhận ra hắn đang ghen, tôi cảm thấy buồn cười.

 

“Lúc đó tớ đang nghĩ, tại sao cậu không thích người, lại đi thích chó."

 

"Nhiều năm như vậy, tớ cũng đã hiểu ra."

 

TÔI:"?"

 

"Cậu thích chó, vậy tớ sẽ là con ch.ó duy nhất của cậu."

 

Tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, tràn ngập tình yêu mãnh liệt.

 

Nụ hôn của Phó Nghiên Kinh mạnh mẽ rơi vào lòng tôi:

 

“Bây giờ, con ch.ó muốn cùng cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."

 

……

 

14

 

Sự thật chứng minh, không thể chọc đàn ông tức giận, đặc biệt là người đàn ông tức giận bởi vì ghen.

 

Tôi giống như con cá mặn bị lăn qua lăn lại mấy lần.

 

Cho đến khi trời hừng sáng, mới được hắn buông tha.

 

Cả người như bị mắc kẹt, sức lực để lật người lại cũng không có.

 

Tôi ậm ừ vài tiếng.

 

Phó Nghiên Kinh hôn lên trán tôi:

 

"Ngủ đi, vợ yêu."

Loading...