Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình Yêu Từ Hai Phía - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-07 15:26:01
Lượt xem: 664

1.

 

Đây đã là buổi xem mắt lần thứ năm của tôi trong tháng này.

 

Dưới gầm bàn ăn, tôi đang dùng túi chặn cái 'móng heo' của đối tượng xem mắt đang vươn về phía mình.

 

Ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đầy 'dầu mỡ ' đang phóng điện.

 

Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng bật dậy:

 

"Nếu Triệu thiếu gia không được khỏe, vậy tôi liền đi trước."

 

Vừa dứt lời, mẹ kế Bạch Hân Dao đã không vui:

 

"Lão Lâm, tôi biết ánh mắt của Trăn Nhiên rất cao, nhưng mà Triệu thiếu gia cũng là tuổi trẻ tài năng hiếm có. Đừng bởi vì tôi là người giới thiệu, làm cho hai đứa nhỏ cứ như vậy bỏ lỡ nhau."

 

Một phen trà ngôn trà ngữ thành công làm cho ba tôi nhíu mày bất mãn:

 

"Lâm Trăn Nhiên! Rốt cuộc con muốn dì Bạch làm như thế nào thì con mới vừa lòng!

 

"Dì Bạch của con mấy ngày này vì chuyện xem mắt của con mà ăn không ngon ngủ không yên..."

 

Em gái kế Lâm Trân Trân bưng ly rượu đến, ngắt lời lão Lâm một cách hợp lý:

 

"Ba, chị cũng không phải có ý đó."

 

"Tôi chính là cố ý làm như vậy."

 

Tôi đã cười rất to.

 

Nụ cười trên mặt Lâm Trân Trân cứng lại trong giây lát, cô ta không biết xấu hổ đưa rượu trên tay cho tôi:

 

“Chị, chị thay mặt gia đình chúng ta mời Triệu thiếu gia một ly, xem như là thành ý của nhà chúng ta.”

 

Nghe vậy, sắc mặt lão Lâm tốt lên không ít:

 

"Vẫn là Trân Trân hiểu chuyện nhất."

 

Triệu thiếu gia kia nheo mắt, cứng ngắc nói:

 

 “Không sao đâu, tôi lại thích những người không hiểu chuyện.”

 

Đúng đúng, trong Lâm gia chỉ có Lâm Trân Trân hiểu chuyện, mà đứa con gái luôn làm trái lời của người lớn là tôi đây, tất nhiên là...

 

Nhận ly rượu kia, một giọt cũng không để rơi hất lên mặt vị Triệu thiếu gia kia 

 

Không chút khách sáo mà giễu cợt: 

 

"Mơ mộng hão huyền cái gì vậy? Đồ đầu heo!"

 

2.

 

Đi ra khỏi phòng bao không bao lâu, tôi nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không thích hợp.

 

Tôi thật không ngờ, dù tránh được ly rượu của Lâm Trân Trân ở trước mặt, nhưng vẫn không tránh được ám chiêu của hai mẹ con họ.

 

Những suy nghĩ không chịu khống chế mà bắt đầu mất kiểm soát.

 

Nhiệt độ cơ thể tăng nhanh, m.á.u trong người cũng sôi sục lên.

 

Thông qua lớp kính phản quang, tôi có thể mơ hồ nhìn thấy má mình đỏ ửng.

 

Không cần đoán tôi cũng biết, mẹ kế Bạch Hân Dao và em kế Lâm Trân Trân đang ếm một bụng ý nghĩ xấu.

 

Có lẽ họ đã cấu kết với vị Triệu thiếu gia nhân mô cẩu dạng, có ý nghĩa không sạch sẽ kia rồi.

 

Cách đó không xa, có mấy người giống như vệ sĩ đã phát hiện ra tôi, bước nhanh về phía tôi.

 

Tôi chui vào thang máy, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa.

 

 Lúc này tôi mới nhận ra trong thang máy còn có người khác.

 

Người đàn ông đang mặc một bộ vest may thủ công được cắt may khéo léo khiến anh ta càng thêm cao lớn hơn. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú kia càng khiến anh ta trông kiêu căng ngạo mạn hơn.

 

Không gian thang máy tuy nhỏ hẹp, nhưng lại khuếch tán ra khí thế vô biên.

 

Điều quan trọng nhất chính là, người này còn là bạn học ngồi cùng bàn hồi cấp 3 của tôi.

 

"Phó Nghiên Kinh."

 

Đầu óc tôi gần như đã không suy nghĩ thêm gì được nữa:

 

"Cứu tôi với!"

 

Nói xong, tôi sử dụng cả tay lẫn chân, quấn quanh người Phó Nghiên Kinh như bạch tuộc, sợ hắn thấy c.h.ế.t mà không cứu.

 

Ngồi cùng bàn ba năm, tôi biết người này lạnh lùng đến mức nào.

 

Ít nhất vào giờ phút này, hắn là người duy nhất bên người mà tôi có thể tin tưởng.

 

Tay chân vô lực làm tôi không chịu khống chế mà trượt xuống.

 

Trước khi bất tỉnh, hắn đã bế tôi lên bằng một tay.

 

3

 

Lúc tôi tỉnh dậy, đã ở trong phòng của khách sạn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tinh-yeu-tu-hai-phia/chuong-1.html.]

Các triệu chứng trên người chẳng những không thuyên giảm, mà ngược lại càng khó chịu hơn.

 

Tôi nhịn xuống sự khó chịu của mình, trong lòng đã nghĩ kỹ ngày mai làm làm thế nào để hạ gục hai mẹ con Lâm Trân Trân.

 

Cách đó không xa, Phó Nghiên Kinh đang ngồi trên sofa, ánh đèn huỳnh quang từ máy tính chiếu lên mắt kính của hắn, làm tăng thêm bầu không khí có lạnh lùng cùng xa cách.

 

Trong đầu tôi không tự giác được xuất hiện không ít thông rác của hắn trên mạng:

 

[Phó Nghiên Kinh, là ông trùm trong các ông trùm! Là đàn ông giữa những người đàn ông! 】

 

Tôi trộm nuốt một ngụm nước miếng.

 

Hắn ngước mắt lên, tôi bị bắt gặp khi đang nhìn lén:

 

"Tỉnh rồi à? Bác sĩ riêng lát nữa sẽ đến. Có chỗ nào không khỏe không?"

 

"Có."

 

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại dịch đến bên người hắn.

 

Phó Nghiên Kinh không để ý đến tôi, tiếp tục cúi đầu xem văn bản toàn tiếng nước ngoài.

 

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

Tôi càng thấy khó chịu hơn.

 

Hơi thở của hắn phả vào chóp mũi tôi, tôi cũng không nhịn nữa, dúi đầu vào áo khoác của hắn.

 

Cả người Phó Nghiên Kinh lập tức cứng đờ, phải mất một lúc lâu hắn mới đẩy tôi ra.

 

Hắn mạnh mẽ nói từng chữ:

 

"Lâm Trăn Nhiên, mong cậu hãy tự trọng."

 

Tôi ngửi thấy mùi thơm dễ ngửi trên người hắn, nắm lấy tay đang đẩy tôi ra khỏi người hắn, cúi đầu ngửi.

 

“Không được, cậu thơm quá.”

 

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt sắc bén của người đàn ông ở trước mặt tôi xuất hiện nhiều người chồng lên nhau.

 

Dần dần, tôi chỉ còn nhìn thấy đường cong duyên dáng đôi môi của hắn.

 

Trong lòng tôi vô cớ sinh ra một cổ xúc động.

 

Tôi thực sự muốn hôn hắn:

 

"Để tôi hôn cậu một chút."

 

Phó Nghiên Kinh vẫn còn muốn đẩy tôi ra.

 

Nhưng tôi nhân cơ hội đó đè hắn lại:

 

"Phó Nghiên Kinh, tôi nói cậu để cho tôi hôn một chút cơ mà."

 

Nói xong, tôi cũng mặc kệ hắn có đồng ý hay không, mạnh mẽ hôn hắn.

 

Ở nơi tôi không nhìn thấy, giây phút tôi nói ra tên của hắn, tay Phó Nghiên Kinh đang đẩy tôi dừng lại một chút, sau đó tháo mắt kính xuống.

 

Tôi hôn hắn một cái rồi lại một cái, nhưng Phó Nghiên Kinh cũng không nói một lời. Đôi mắt u ám, im lặng nhìn tôi hôn hắn.

 

Chỉ có tiếng thở dốc mới lộ ra bộ mặt thật của hắn.

 

Trong suy nghĩ hỗn loạn, tôi chạm vào cúc áo sơ mi của hắn với đôi tay run rẩy.

 

Phó Nghiên Kinh đè tay của tôi lại, lời lẽ nghiêm túc từ chối tôi:

 

"Chờ lát nữa bác sĩ gia đình sẽ tới ngay."

 

Tôi không biết hắn đang nói về điều gì, bản năng tôi cảm thấy đó không phải là điều tôi muốn nghe.

 

"Không muốn bác sĩ."

 

"Tôi muốn cậu."

 

Tôi ôm lấy khuôn mặt hắn, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu không lường được kia.

 

"Phó Nghiên Kinh, tôi chỉ cần cậu."

 

Con người này thật đáng ghét.

 

Một câu nói còn cần tôi phải lặp lại nhiều lần như vậy.

 

Phó Nghiên Kinh dùng một tay chống xuống góc bàn phía sau tôi, ánh mắt đen tối không rõ.

 

Một lúc sau, hắn mới trả lời:

 

 “Lâm Trăn Nhiên, cậu suy nghĩ cho kỹ, không được hối hận.”

 

Tôi gật đầu như giã tỏi:

 

"Được, được, tôi không hối hận."

 

Hắn đứng dậy.

 

Khi tôi đang cố gắng bám lấy hắn, điện thoại di động trên ghế sofa lại reo vào thời điểm không thích hợp này.

 

Phó Nghiên Kinh một tay ôm tôi, tay kia trả lời điện thoại, nói cái gì mà:

 

"Bác sĩ Đường, tiền lương gấp đôi, sáng mai hẵng đến đây."

 

Trời mưa suốt cả đêm.

Loading...