Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình yêu đẫm máu - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-05 18:39:53
Lượt xem: 481

Hắn liếc nhìn tôi một cách thờ ơ.

Tôi hỏi hắn: “Bạn học, xin chào, cho hỏi Vệ Ấp sống ở đây phải không?”

Hắn nheo mắt cười, có vẻ tò mò rồi hỏi tôi: “Thằng mọt sách đó cũng kiếm được bạn gái à?”, rồi ngừng lại, nhìn tôi nói: “Sao một cô gái ngoan như em lại có thể đến ký túc xá nam? Khương Niên."

Tôi choáng váng mới nhận ra hắn là Trần Hoành Bá.

Hắn đã nghỉ học một năm không rõ vì lý do, nên bây giờ hắn đã trở thành đàn em của tôi.

Tôi không ngờ hắn vẫn còn nhớ và nhận ra tôi.

Hắn đã thay đổi rất nhiều. Nếu như trước đây hắn chỉ là người ít thì bây giờ, khí chất trên người hắn ẩn chứa một vẻ nguy hiểm và sống nội tâm khó hiểu.

Khi hắn nheo mắt nhìn sang, hắn giống như một con báo khát m.á.u nhìn thấy con mồi yếu ớt.

Chuẩn bị sức để tấn công.

Chính lúc đó tôi đã trở thành con mồi của hắn.

2.

Sự theo đuổi của Trần Hoành Bá ngay từ khi bắt đầu không dễ khiến người khác nhận ra.

Hắn rất giỏi săn bắn. Hắn cẩn thận che giấu ý định của mình và chờ đợi cơ hội săn b.ắ.n tốt nhất.

Lúc đầu, hắn chỉ mời tôi đi ăn tối, nói là bạn học cũ đã lâu không gặp và muốn tìm tôi ôn lại chuyện cũ.

Hắn nói một cách nhẹ nhàng, trên môi nở nụ cười khiến người ta không thể từ chối. Và thực tế là tôi đã không thể từ chối được, tôi đã cùng ăn hắn ăn hai bữa cơm.

Trần Hoành Bá rất khác với vẻ ngoài lầm lì và lạc lõng khi ở trường trung học, bây giờ, hắn cư xử lễ độ, cử chỉ khéo léo, tính cách thậm chí có thể được tính là ôn hòa.

 

Khi chúng tôi cùng ăn ở căng tin, những người bạn học không quen biết thường mỉm cười chào đón hắn, có vẻ như mối quan hệ rất tốt.

Chắc hẳn tôi đã không giấu kỹ sự ngạc nhiên trên mặt mình trong khoảnh khắc đó, bởi vì hắn nhìn tôi rồi đột nhiên mỉm cười hỏi tôi: “Có phải cảm thấy rất lạ không?”

Tôi lắc đầu ngượng ngùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tinh-yeu-dam-mau/2.html.]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Sau đó, tôi không khỏi tò mò hỏi: “Cậu… hai anh của cậu còn bắt nạt cậu không?”

Hắn nghe xong liền tựa lưng vào ghế trong căng tin, tư thế và vẻ mặt thoải mái, nhàn nhã mỉm cười: “Có muốn thì họ cũng không bắt nạt được tôi. Anh hai bị trượt chân rơi xuống vách đá khi đang đi leo núi cùng bạn. Còn anh cả thì bị bắt quả tang ngoại tình với cô nhân tình mà cha tôi yêu nhất nên bị cho ra nước ngoài rồi."

Tôi kêu lên, rồi thì thầm xin lỗi.

Còn hắn lại mỉm cười vui vẻ và tỏ ra không quan tâm: “Đây là chuyện tốt, có gì mà xin lỗi.”

Nếu tôi đủ tỉnh táo thì lúc đó tốt nhất là tôi nên bắt đầu tránh xa Trần Hoành Bá.

Những phương pháp tàn nhẫn và tinh vi của hắn ở độ tuổi của tôi là điều không thể tưởng tượng được. Không có gì hắn không thể có được, và không có gì hắn muốn làm mà không thể làm được.

Quá khứ bị bắt nạt khi còn nhỏ đã khiến hắn hình thành thủ đoạn mạng đền mạng. Hắn tàn nhẫn với chính mình, hắn sẽ càng tàn nhẫn hơn với người khác.

Nhưng hắn che giấu rất giỏi, cư xử rất ôn hòa, khéo léo và thân mật, có thể dễ dàng diễn vai một người bạn, không xa cũng không gần.

Hơn nữa, khi tốt nghiệp cấp 3, tôi điền nguyện vọng đi học ở một ngôi trường xa nhà. Khi gặp các cựu học sinh cấp 3 ở trường đại học, không tránh khỏi cảm giác thân thiết, dần dần, chúng tôi trở thành những người bạn cũ mà chúng tôi có thể tâm sự cùng nhau.

Tôi biết được được suy nghĩ của Trần Hoành Bá là vào ngày tôi được tuyển thẳng. Với tấm bằng bằng cử nhân xuất sắc, tôi được tuyển thẳng với học bổng toàn phần để học lên thạc sĩ và tiến sĩ.

Khi biết chuyện, hắn nói muốn ăn mừng. Lúc đi tới nhà ăn tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đó là một nhà hàng rất cao cấp, điều hiếm hoi là không có ai ở đó trong bữa ăn. Ánh sáng rực rỡ từ chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ chiếu xuống, hắn mỉm cười nho nhã lễ độ kéo ghế cho tôi.

Hắn hành động rất thành thạo, người quản lý nhà hàng lịch sự đi tới và hỏi Trần Hoành Bá: "Thưa anh Trần, chúng tôi có thể lên món chưa?"

Tôi vốn đã mất tự nhiên, nghe vậy càng khiến tôi không thoải mái.

Bữa ăn đó với tôi mà nói đó là một trận tra tấn dài đằng đẵng.

So với việc vừa dùng d.a.o nĩa ăn những món ăn đắt tiền trong một nhà hàng tư nhân cao cấp, vừa nghe buổi biểu diễn nhạc tấu của ban nhạc, tôi càng thích những quán ăn ven đường ở đầu phố cùng bạn bè ồn ào cùng ăn món lẩu cay nóng hổi.

Trần Hoành Bá cũng nhận thấy sự khó chịu của tôi. Ăn được nửa chừng, hắn thở dài và nói lời xin lỗi với tôi.

Tôi đứng ngồi không yên nói rằng không sao đâu, cho đến khi người phục vụ ở hậu trường đẩy đến một hộp bánh nhỏ xinh xinh cùng một bó hoa.

Ngay cả người ngu ngốc nhất cũng hiểu ý của hắn.

Loading...