Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:28:43
Lượt xem: 17

Đến tận khi về tới khách sạn, Nghê Hạ vẫn chưa hồi phục lại được tinh thần. Cô ngã nhào xuống giường, câu nói cuối cùng của Hoắc Thiệu Hàng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

 

Làm bạn gái anh...

 

Bạn gái...

 

Bạn gái?!

 

Nghê Hạ kêu rên một tiếng, sao vừa nãy cổ họng cô nghẹn cứng lại, tốt xấu gì cô cũng nên đáp lại chứ.

 

Có điều, cũng may là Hoắc Thiệu Hàng không nói gì thêm, anh vẫn nhìn cô như lúc bình thường, rồi anh bảo anh có thể chờ câu trả lời của cô. Sau đó, cô cứ thế đờ đẫn xuống xe.

 

Nghê Hạ che mắt lại, nhất định lúc đó trông cô đần thối ra cho mà xem.

 

Tắm rửa xong, nằm một lúc lâu mà vẫn không ngủ được, bất đắc dĩ, cô đành phải lôi di động ra lướt Weibo. Cô theo dõi một số trang và vài blog giải trí, vì thế thường xuyên có thể xem được những tin tức hay ho của các nghệ sĩ.

 

Lúc lướt đến trang của giải trí Tân X, hình bóng quen thuộc ngay lập tức khiến cô dừng ngón tay lại. Nghê Hạ nhìn dòng chữ phía trên ảnh trước, tối muộn, Hoắc Thiệu Hàng xuất hiện ở sân bay Hồng Kiều, Thượng Hải, được biết là đến Bắc Kinh quay phim mới...

 

Cô nhấn mở hình ảnh, chín bức ảnh, mỗi bức chụp ở một góc độ khác nhau, anh đi trên đường, anh ký tên cho fan, anh đứng ở cổng kiểm tra an ninh...

 

Thì ra anh bận rộn như vậy, vừa về Thượng Hải đã lại đến Bắc Kinh luôn. Vậy mà có một chút thời gian rảnh, anh vẫn tranh thủ đến Hoành Điếm, cuối cùng chỉ vì để ăn một bữa cơm với cô.

 

Nghê Hạ không diễn tả nổi cảm giác trong lòng, áy náy, xót xa, còn có cả nỗi vui sướng nữa, tất cả hòa chung rồi lên men thành một hũ mật ngọt ngào.

 

Cô lấy di động ra định nhắn cho anh một cái tin, nhưng lại nghĩ, có lẽ hiện giờ anh đang trên máy bay, chắc là tắt máy rồi.

 

Nghê Hạ bỏ di động xuống, trên mặt hiện lên nụ cười mà chính cô cũng không phát hiện ra.

 

"Đinh ~", tiếng chuông báo tin nhắn. Nghê Hạ ngẩn ra, vội cầm lên xem.

 

Ngủ đi, ngủ ngon nhé ---- Hoắc Thiệu Hàng

 

Chỉ mấy chữ ngắn ngủn, cô đọc đi đọc lại vài lần, sau đó mới soạn một tin trả lời: Anh cũng thế nhé, ngồi máy bay nhớ ngủ bù đấy, ngủ ngon.

 

Một phút sau, anh đáp một từ "Được!"

 

Nghê Hạ hơi cong khóe môi, đặt di động xuống. Lần này, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Lại một tháng qua đi, Nghê Hạ vẫn loanh quanh suốt ở Hoành Điếm, ngoài đóng phim vẫn chỉ là đóng phim. Còn Hoắc Thiệu Hàng thì đang quay ở Bắc Kinh. Hai người chẳng có thời gian gặp nhau.

 

Thế nhưng, gần như ngày nào anh cũng gọi điện cho cô. Cảnh Tố nói, anh hỏi chị ấy lịch quay của cô, để gọi vào những lúc cô không bận diễn.

 

Nghê Hạ cũng thường xuyên nhận được bưu phẩm, đồ ăn vặt, mấy thứ hữu dụng dùng trên phim trường. Anh luôn dùng những chuyện đơn giản đó mà đem đến cho cô rất nhiều sự bất ngờ.

 

"Nghê Hạ, lại đây chuẩn bị nào."

 

"Ok."

 

Nhân viên đoàn phim thông báo xong liền đi ra, người ở đầu bên kia hỏi, "Bắt đầu à?"

 

"Vâng, em phải đi đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-59.html.]

 

"Đi đi, tối anh gọi điện cho em.", Hoắc Thiệu Hàng nói.

 

"Vâng... Anh, anh chú ý nghỉ ngơi nhé."

 

"Ừ."

 

Nghê Hạ cất di động, đi về phía dựng cảnh quay.

 

Cảnh quay lần này diễn ra ở ngoại ô, là cảnh của cô, Tống Đình, và một đám sát thủ.

 

Cảnh cưỡi ngựa lao đi thật đã có diễn viên đóng thế, nhưng cảnh quay gần thì vẫn yêu cầu diễn viên phải tự làm.

 

Trước giờ Nghê Hạ chưa từng cưỡi ngựa, thế nên khó tránh khỏi có chút căng thẳng.

 

"Cô đừng lo, con ngựa này hiền lắm.", Tống Đình đã nhảy lên một con ngựa, thấy Nghê Hạ có vẻ chần chừ, anh ta bèn lên tiếng động viên.

 

Nghê Hạ gật đầu, "Nhìn thì có vẻ đúng thế thật."

 

Người điều khiển ngựa đến dạy Nghê Hạ một số kĩ năng cưỡi ngựa, sau đó đỡ cô lên yên. Nghê Hạ và Tống Đình cưỡi hai con ngựa chạy song song nhau. Hai người nhân viên của đoàn nắm dây cương đi ở phía trước, sau khi thử vài vòng, Nghê Hạ cảm thấy khá thoải mái, đúng là con ngựa rất ngoan.

 

"Được rồi, mấy cậu kia đi ra đi. Nghê Hạ, Tống Đình, hai người chuẩn bị xong chưa?", đạo diễn đứng cách đó không xa dùng bộ đàm gọi.

 

"Ổn rồi."

 

"Được, chuẩn bị máy."

 

Nghê Hạ dùng chân nhẹ nhàng thúc vào bụng con ngựa, "Hey!"

 

Con ngựa đi từ từ, sau đó dần tăng tốc. Máy quay đặt cách đó không xa, Nghê Hạ bắt đầu nhập vai, gương mặt thể hiện biểu cảm đặc trưng của nữ chính.

 

"Tiểu Bạch, có thể cắt đuôi những tên đó không?", Nghê Hạ lớn tiếng nói.

 

Trong vai Tô Diệp Bạch, Tống Đình làm mặt lạnh, giọng điệu bình thản, "Chắc là có thể, nhưng võ công của bọn chúng không hề kém."

 

"Được, không cắt được cũng không sao, xử lý trực tiếp luôn!"

 

"... Được.", từ trước đến nay, Tô Diệp Bạch luôn nghe lời Lâu Kiều Dật, nàng nói gì thì là như thế, nàng bảo g.i.ế.c người, phóng hỏa, hắn cũng sẽ làm theo.

 

Nghê Hạ nghe thấy Tống Đình đáp thì nhếch môi cười, mà con ngựa dưới thân vẫn chạy không ngừng.

 

"Cắt! Dừng ngựa lại, đổi sang một đoạn thoại khác!", đạo diễn chỉ huy.

 

Nghê Hạ nghe thấy tiếng đạo diễn, cô làm theo lời người hướng dẫn vừa nói, thực hiện động tác để ngựa giảm tốc độ. Thế nhưng...

 

Sau lưng Nghê Hạ đổ một lớp mồ hôi lạnh. Không đúng, tại sao nó không giảm tốc, mà lại càng lúc càng chạy nhanh vậy?!

 

"Nghê Hạ!", cô nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Tống Đình ở phía sau. Cô muốn quay đầu lại, nhưng vừa động đậy liền không giữ được thăng bằng. Tại sao con ngựa không dừng lại vậy!

 

Ngựa chạy quá nhanh, cuối cùng Nghê Hạ không còn cách nào khác, đành nằm rạp xuống ôm chặt cổ con ngựa mới có thể không bị nó hất xuống.

 

"Sao lại thế này?!", Phạm Khuê Ân trợn to hai mắt, "Huấn luyện viên!!! Người phụ trách đâu? Mau chạy ra khống chế con ngựa đi!"

Loading...