Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tính sổ - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:29:09
Lượt xem: 633

[Thích không?]

Tôi vuốt vuốt lên, mỗi lần anh ta tặng hoa cho tôi, đều là câu này.

Tôi trả lời: [Anh đã hỏi mấy lần rồi.]

Tần Quyết: [Đó là bởi vì lần nào em cũng không trả lời tôi.]

Quả thật, tôi chưa từng trả lời anh ta một lần.

Tần Quyết: [Nhưng hôm nay em trả lời tôi, đây là một dấu hiệu tốt.]

Tôi vừa biết được, Tần Quyết da mặt rất dày.

Tần Quyết đột nhiên video call.

Tôi do dự một chút, nhận máy, sau đó tôi thấy được khuôn mặt Tần Quyết, quả thực đẹp trai.

Tôi nói với anh ta: “Hoa tôi đã nhận được, nhưng tôi không thích, anh đừng tặng nữa.”

7

Tôi quả thật đã từ chối Tần Quyết rất nhiều lần, nhưng anh ta một chút cũng không tức giận, ngược lại còn rất có kiên nhẫn hỏi tôi: “Em thích hoa gì."

Tôi sao?

Tôi thích có tiền để tiêu.

Hiện tại trong đầu tôi đều là chuyện vật liệu xây dựng, làm gì có tâm tư cùng Tần Quyết thảo luận những chuyện này?

Nếu cuối cùng tôi không lấy được những vật liệu xây dựng đó, hai năm tới, tôi có thể sẽ làm không công.

Tôi muốn khởi công, tất nhiên là đang mạo hiểm.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Nếu công trình làm được một nửa, vật liệu xây dựng tôi cần chưa có, tôi thật sự đã tìm đường c..hết.

“Tần Quyết, hiện giờ công việc của tôi rất nhiều, nếu không có chuyện gì, cúp máy đây.”

Nhìn sắc mặt của tôi, Tần Quyết liền đoán tôi có tâm sự, anh ta hỏi tôi: “Em sao vậy?”

Tôi khịt mũi, thuận miệng oán giận một câu: “Còn không phải cháu trai tốt của anh, hắn có anh em tốt.”

Trong màn hình Tần Quyết yên lặng nhìn tôi một hồi, nhàn nhạt mở miệng: "Được, tôi không quấy rầy em nữa.”

Tôi tắt video.

Hy vọng việc giao cho Tiểu Đổng sẽ thuận lợi.

Thật ra thì vật liệu rất dễ tìm, Trần Nghĩa không thể độc quyền, bây giờ phải dựa vào tỷ lệ chất lượng, tôi phải chạy đua với thời gian.

Buổi chiều, Tần Dư lại gọi điện thoại cho tôi, hắn mời tôi ra ngoài gặp mặt.

Tôi bị Trần Nghĩa đánh bại, hắn hẳn là vui vẻ nhất. Trước kia đều là hắn dựa vào tôi, hiện tại nếu như tôi muốn những vật liệu kia, phải dựa vào hắn.

Nhưng Tần Dư tính toán sai rồi, cho dù tôi tán gia bại sản, cũng sẽ không đi cầu xin hắn. Tôi từ chối gặp hắn và cúp máy.

Lúc này Tiểu Đổng vào văn phòng, nói cho tôi biết, cô ấy đã liên lạc được với ba nhà máy nhỏ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Trong vòng hai tháng, bảo bọn họ đưa vật liệu đạt tiêu chuẩn 95% cho tôi, cô liên hệ với một nhà máy khác để đảm bảo an toàn.”

Tiểu Đổng dường như có chút không đồng ý: “Thế nhưng, cái này sẽ phát sinh thêm một khoản chi phí.”

“Tôi biết, cô đi đi.”

Thêm một khoản chi phí thì sao? Phần chi phí này so với lợi nhuận của dự án chỉ là số lẻ, huống hồ đây là một cơ hội quan trọng để cấp trên xem trọng tôi, là có giá trị lâu dài.

Nhưng không ngờ Tần Quyết lại biết chuyện này, ngày đó anh ta cũng phát hiện ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tinh-so/4.html.]

Hơn bảy giờ tối, tôi rời khỏi công ty, vừa định lên xe, liền nghe thấy có người gọi mình, chính là Tần Quyết.

Bãi đỗ xe rộng lớn khiến giọng Tần Quyết nghe có loại cảm giác vang vọng.

Tôi xoay người nhìn anh ta, vật liệu xây dựng có thể tìm được, tâm tình tôi tốt hơn một chút, hơn nữa nhìn trai đẹp quả thật có thể cảnh đẹp ý vui, tôi tươi cười với anh ta.

Tần Quyết nở nụ cười đi tới, mở cửa xe của tôi, nguồn luôn lên ghế lái.

Da mặt dày của Tần Quyết một lần nữa làm mới nhận thức của tôi về anh ta.

“Anh làm gì vậy?”

“Đem em đi bán." Tần Quyết nhướng mày: “Có dám lên xe hay không?”

Khoảnh khắc này, tôi rõ ràng nghe thấy một giọng nói trong lòng nói với tôi rằng tôi bắt đầu có chút hứng thú với Tần Quyết.

Tôi mở cửa sau xe, ngồi ở phía sau Tần Quyết, biến anh ta thành tài xế của mình.

“Đi thôi.”

Tần Quyết từ trong kính chiếu hậu nhìn tôi một cái: “Xem ra là không sợ, tôi đây sẽ không khách khí.”

8

Tôi không nghĩ ra Tần Quyết sẽ mang tôi đến nhà anh ta.

Tôi cứ như vậy mà vào nhà anh ta, luôn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng tôi lại không muốn để Tần Quyết nhìn ra ra bộ dạng khiếp đảm của mình.

Tôi là người có ý chí mạnh mẽ.

Đối mặt với Tần Quyết, tâm tình của tôi rất phức tạp, tôi một bên sợ anh ta, một bên sùng bái anh ta, một bên lại muốn vượt qua anh ta.

Cái sau cùng tôi không biết mình có thể làm được hay không, đây không phải là không có lòng tin, mà là tự mình hiểu lấy.

Nhà của Tần Quyết có phong cách y chang anh ta, làm cho tôi có cảm giác vừa ôn hòa vừa xa cách.

Lúc tôi đang tham quan, anh ta rót một ly nước cho tôi: “Em ngồi trước, tôi đi nấu ăn.”

Tôi sửng sốt: “Hả?”

Nấu ăn? Tần Quyết? Cho tôi? Nấu ăn?

Tần Quyết đột nhiên lại gần, cách tôi rất gần, rất gần.

Tôi như ngừng thở.

"Tôi tự tay nấu cho em, đó có phải là sự chân thành không?" Anh ta mỉm cười hỏi.

Tôi nhìn thấy ánh mắt của Tần Quyết quét qua môi mình một cái, tôi cảm thấy, anh ta muốn hôn tôi.

Tôi khẩn trương đến mức tim đập nhanh hơn, tôi không trốn, nhưng tự nói với mình, nếu như Tần Quyết dám hôn tôi, tôi sẽ tát anh ta một bạt tai.

Nhưng Tần Quyết không hề hành động, anh ta thở dài, rất tiếc hận nói: "Đừng gấp, giữ lại sau này.”

Nói xong liền đi vào bếp.

Tôi nhìn theo bóng lưng Tần Quyết, hơi thở và nhịp tim vẫn chưa thể khôi phục lại.

“...... Sau này đừng nghĩ đến chuyện hôn tôi nữa.”

Tần Quyết dừng lại ở cửa phòng bếp, quay đầu cười với tôi: “Mỏi mắt mong chờ.”

Sau đó anh ta đi vào, đóng cửa phòng bếp lại, cũng không cho tôi cơ hội nói chuyện.

Tự tin quá đáng.

……

Loading...