Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình mới và tình cũ - ✅8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-09-08 18:25:49
Lượt xem: 1,316

Đền giao thông nhấp nháy, cuối cùng dừng lại ở màu xanh. Vợ chồng Khương Huyến đi lên con đường dành cho người đi bộ.

 

Tiếng gầm rú từ xa truyền đến.

 

Thẩm Hoài Cẩn từ xa nhìn lại, một chiếc xe chở dầu không khống chế được đang phá vỡ hàng rào bảo vệ, lao về phía đường dành cho người đi bộ.

 

Trong cuộc sống, số phận của con người đôi khi được quyết định chỉ trong một giây. Thẩm Hoài Cẩn lái xe, chắn ngang trước xe chở dầu.

 

Vài giây sau, tiếng va chạm thật lớn vang vọng phía chân trời. Xe chở dầu bị đ.â.m lệch, đ.â.m đầu vào vành đai xanh, còn xe con, bị đẩy ra ngoài vài mét, tiếng ma sát chói tai chấm dứt, bốc lên màu khói trắng.

 

Mọi người tận mắt chứng kiến tất cả đều sợ hãi, nhao nhao lui về phía sau.

 

Túi khí b.ắ.n ra, Thẩm Hoài Cẩn đã không còn cảm giác đau, hắn bị treo ngược trong xe, nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài.

 

Một đôi giày đế bằng màu trắng sau vài giây dừng chân ngắn ngủi, tăng tốc độ đi về phía xa. Dần dần, thấy được bắp chân trắng nõn, sau đó là tay ngang hông, cuối cùng, là bóng lưng vợ chồng Khương Huyến.

 

Xa xa ráng chiều rực rỡ, đẹp như một bức tranh.

 

Thẩm Hoài Cẩn vươn tay, trong hư không bắt được bóng lưng Khương Huyến, như là đang nói lời tạm biệt cuối cùng.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

“A Huyến...”

 

Sau đó, một vụ nổ kinh thiên động địa, quét sạch tất cả. Ngọn lửa thiêu rụi chiếc xe bị tai nạn. Thiêu đốt tất cả quá khứ, hầu như không còn.

 

Lúc này, Khương Huyến đi tới ven đường đột nhiên nhận được một cú điện thoại.

 

“Thưa cô, ở đây có một bó hoa của cô, chỉ điền số điện thoại của cô, xin cô cho chúng tôi biết địa chỉ.”

 

“Hoa? Chúng ta không có đặt hoa.”

 

“Nhưng đối phương đã trả tiền rồi, nói cho chúng ta biết một địa chỉ đi.”

 

Khương Huyến lòng còn sợ hãi nhìn ngã tư đường, rồi cho họ địa chỉ ở đây.

 

Cúp điện thoại, cô lo lắng nhìn giao lộ: “Người nhà anh ấy biết, nhất định rất khổ sở.”

 

Chồng cô sờ sờ đầu cô: “Anh ấy đã cứu chúng ta một mạng.”

 

“Vâng, cho nên em điền địa chỉ ở chỗ này. Hy vọng kiếp sau anh ấy có thể sống tốt...”

 

Chồng nắm tay cô: “Đi thôi, đêm nay bệnh viện chắc sẽ không yên tĩnh.”

 

Lúc rời đi, Khương Huyến dường như có cảm giác, cuối cùng nhìn chiếc xe bị tai nạn một cái.

 

Sau đó, đi nhanh vài bước, đi tới bên cạnh chồng mình.

 

(--END--)

 

-------

BAY KHỎI BẦU TRỜI CỦA ANH

 

Tác giả: 二十二划骨

Edit: Nhuquynh Le

Beta: Nhân Trí

 

Thời điểm gặp Cố Gia Nam, tôi chỉ là một cô gái tiếp rượu trong quán bar.

 

Anh là người thầy tốt nhất của tôi. Anh dạy tôi cách sinh tồn, dạy tôi chiến thuật kinh doanh, dạy tôi đạo lý đối nhân xử thế.

 

Cho đến khi tôi này sinh tình cảm, muốn được ở bên cạnh anh mãi mãi. Cố Gia Nam mỉm cười và bình tĩnh nhắc nhở tôi: “Lưu Tô, em biết người mà tôi muốn cưới trong tương lai phải là một cô gái có gia thế tương xứng rồi phải không?"

 

1

 

Sau khi Cố Gia Nam nói xong những lời này, tôi choáng váng, ngây ngẩn cả người.

 

Tôi thực sự không biết phải định nghĩa như thế nào về mối quan hệ của mình với Cố Gia Nam.

 

Khi gặp anh, tôi mới vừa 18 tuổi. Khi đó tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, ở vùng núi hẻo lánh nơi tôi ở sẽ không cho phép một cô gái nào tiếp tục đi học, chưa kể đến phía sau tôi còn có ba đứa em trai.

 

Thế là tôi bỏ học và đi làm thêm. Vì không có bằng cấp nên phải tiếp rượu ở quán bar. Trong môi trường hỗn tạp, tôi lại trẻ tuổi sung sức, thiếu kinh nghiệm xử lý tình huống nên ngay tháng đầu tiên đi làm đã dùng chai bia đập vỡ đầu một thanh niên giàu có dám trêu chọc, sỉ nhục tôi.

 

Tên này thẹn quá hóa giận, tuyên bố muốn tìm người g..iết c..hết tôi.

 

Chính Cố Gia Nam đứng ra thay tôi giải quyết chuyện này. Đó cũng là lần đầu tiên anh xen vào việc của người khác.

 

Tôi không có gì để trả ơn nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc lấy thân báo đáp.

 

Nhưng việc này tôi cũng không chịu thiệt. Cố Gia Nam trẻ tuổi, đẹp trai, gia thế hiển hách, hai mươi mốt tuổi đã lấy được bằng thạc sĩ tài chính một trường đại học danh tiếng nhất ở nước ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tinh-moi-va-tinh-cu/8-end.html.]

 

Dự án thu mua đầu tiên anh đích thân làm là thu mua một công ty lâu đời, nổi tiếng ở Hồng Kông mấy chục năm. Từ đó về sau đánh đâu thắng đó, chưa từng thất bại. Chưa kể đến gia tộc Cố thị khổng lồ đứng đằng sau lưng anh.

 

Tôi trèo được lên cái cây cao này, cũng xem như gặp may mắn.

 

Mối quan hệ giữa tôi và Cố Gia Nam cũng rất kỳ lạ, giữa chúng tôi không chỉ đơn thuần là quan hệ giữa kim chủ và tình nhân.

 

Anh bao nuôi tôi, cho tôi tiền tiêu, là nhà tài trợ của tôi. Nhưng anh lại mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, ngoại trừ tôi, bên người anh không có bất kỳ người phụ nữ nào khác. Hai chúng tôi dường như đơn giản chỉ là những người yêu nhau, ở bên cạnh nhau.

 

Ngoài ra, Cố Gia Nam còn đưa tôi theo bên người, tận tay chỉ dạy cho tôi cách sinh tồn, dạy tôi chiến thuật kinh doanh, dạy tôi đạo lý đối nhân xử thế, giới thiệu cho tôi các nguồn lực và mối quan hệ làm ăn, đồng thời còn cho tôi đi học.

 

Cố Gia Nam đã mở ra cho tôi một tương lai tươi sáng.

 

Tôi không biết anh nên được coi là gì đối với tôi. Nhà tài trợ? Người thầy? Tình nhân? Bạn trai? Có vẻ như mỗi danh xưng đều phù hợp với mối quan hệ của chúng tôi, nhưng lại không phải vậy. Tôi chưa từng hỏi Cố Gia Nam vấn đề này.

 

Anh chỉ mỉm cười nói với tôi: "Lưu Tô, anh đưa cho em một cơ hội, để xem em có thể làm được gì.”

 

Tôi đã không làm Cố Gia Nam thất vọng. Tôi là học trò giỏi nhất của anh, là tác phẩm tốt nhất mà chính tay anh ấy tạo ra.

 

Tôi mượn tên anh mở quán bar đầu tiên thành công mà không tốn một xu nào. Có tài nguyên mà không biết tận dụng thì đúng là kẻ ngốc.

 

Điều này đích thân Cố Gia Nam đã dạy cho tôi.

 

Đến năm 22 tuổi, tất cả các quán bar ở khu vực trung tâm của thành phố A đều do tôi mở. Tôi đã không còn là Vệ Lưu Tô uống rượu đến nôn ra m..áu mới có thể kiếm được mấy ngàn đồng. Giờ đây mọi người nhìn thấy tôi, đều sẽ khách khí gọi tôi một tiếng “Chị Lưu Tô” mặc dù tôi còn trẻ như vậy.

 

Chính Cố Gia Nam đã giúp tôi rửa sạch bùn đất tôi mang theo trên người từ trong núi lớn, anh dạy tôi bản lĩnh mưu sinh, đắp nặn tôi trở thành một con người khác.

 

Anh đã khiến tôi trở nên xuất sắc, độc lập và bình tĩnh. Anh đã mở ra cho tôi một cơ hội khác trong cuộc đời.

 

Người người đều sợ và nói anh tàn nhẫn thủ đoạn. Chỉ có tôi là không thấy vậy. Tôi biết ơn anh, yêu và ngưỡng mộ anh. Ở trong lòng tôi còn dựng lên một ngôi đền chỉ để tôn thờ Cố Gia Nam. Anh chính là ông trời của tôi.

 

Sau đó có lần tôi hỏi Cố Gia Nam tại sao lại là tôi? Tôi chưa bao giờ tin vào chuyện cổ tích, cũng không tin Cố Gia Nam đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.

 

Cố Gia Nam đang hút thuốc, trong làn khói lượn lờ, tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và lạnh nhạt của anh, anh nói: “Năng lượng trong người em rất giống với tôi hồi đó”.

 

Cố Gia Nam xuất thân từ một gia tộc lớn. Cha anh có một người tình mà ông rất cưng chiều, anh còn có không ít em trai cùng cha khác mẹ. Những xung đột lợi ích trong gia đình nhiều như vậy chắc chắn Cố Gia Nam cũng phải chịu không ít đau khổ mới trở thành người đứng đầu gia tộc.

 

Vì thế anh đã giúp tôi một tay.

 

Giống như vì tò mò, hoặc là vì đột nhiên tâm huyết dâng trào, anh dạy tôi rất nhiều thủ đoạn kiếm sống. Hoặc có thể đơn giản chỉ là muốn nhìn xem một cô gái nhỏ nghèo khó, vì muốn thoát khỏi số phận của mình, chỉ với hai bàn tay trắng từ đáy khe núi đi ra, có thể liều mạng đến mức nào. Anh đang làm một cuộc khảo nghiệm.

 

Nhưng tôi lại này sinh tình cảm mất rồi.

 

Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi luôn cho rằng Cố Gia Nam đối với tôi cũng không phải là vô tình. Vì tại sao anh ấy lại dành nhiều thời gian và công sức cho tôi như vậy? Nếu không thì tại sao tôi lại là người duy nhất ở bên cạnh anh? Nếu không thì tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?

 

Mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh Cố Gia Nam, ý nghĩ này dâng lên không thể kiểm soát và bị tôi cố gắng đè nén xuống vô số lần.

 

Tôi muốn hỏi Cố Gia Nam xem anh có thật sự yêu tôi hay không, nhưng tôi lại nhút nhát không dám.

 

Bởi vì Cố Gia Nam đã dạy tôi, vĩnh viễn không bao giờ được làm chuyện mà mình không nắm chắc, trừ khi đã nắm chắc mười phần thành công.

 

Mà đối với anh, tôi vĩnh viễn không thể nắm chắc.

 

Tôi càng không dám đánh cược.

 

2

 

Điều thực sự khiến tôi hạ quyết tâm là có một lần Cố Gia Nam bàn chuyện làm ăn, đó là một vụ làm ăn rất lớn, đối tác phía bên kia của anh ấy rất thích tôi, hỏi Cố Gia Nam có thể cho mượn tôi một đêm hay không.

 

Cố Gia Nam nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh lùng, từ chối.

 

Sau đó đối tác kinh doanh này phô trương rầm rộ bắt cóc tôi ở bãi đỗ xe, còn nói thứ anh ta đã muốn thì chưa từng có thứ gì không thể chiếm được. Cố Gia Nam muốn vụ làm ăn này, phải xem thành ý của anh đến đâu.

 

Cố Gia Nam không hề bỏ rơi tôi, ngay khi vừa nhận được tin tức, anh vội vàng dẫn người chạy tới hội sở của bên đối tác này.

 

Khi anh đạp cửa xông vào, tôi an toàn không có tổn hại gì, tươi cười trói gô vị đối tác kia lại, hơn nữa còn chụp được rất nhiều ảnh riêng tư của vị đối tác này, để cho anh ta "cam tâm tình nguyện" ký tên lên hợp đồng.

 

Tôi cầm bản hợp đồng trên tay, ngẩng đầu mỉm cười với Cố Gia Nam, người vẫn đang sững sờ đứng ở cửa nhưng sát ý trên mặt còn chưa tan hết: "Anh quên rồi sao, em là do một tay anh dạy bảo.”

 

Cố Gia Nam lẳng lẽ nhìn tôi, thật lâu sau, khóe môi anh mới khẽ nhếch lên, nở nụ cười: "Lưu Tô, em rất giống anh.”

 

Con người Cố Gia Nam vốn kiêu ngạo lại tự phụ. Thế nên có lẽ đây là lời khen ngợi cao nhất mà anh ấy có thể dành cho một người.

 

Sau đó tôi hỏi Cố Gia Nam, nếu như ngày đó thật sự có chuyện gì xảy ra với tôi, anh sẽ làm gì? Anh sẽ làm gì nếu ngày hôm đó tôi không tự cứu được mình và khi anh mở cửa ra nhìn thấy một cảnh tượng đáng xấu hổ, anh sẽ làm gì?

 

Trong đáp án mà tôi dự đoán, Cố Gia Nam đương nhiên sẽ không chút do dự mà bỏ rơi tôi. Chứng bệnh ưa thích sạch sẽ của anh nghiêm trọng đến mức người thường không thể tưởng tượng được.

 

Nhưng ngày hôm đó, anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi, cuối cùng thở dài nói: "Anh không biết, Lưu Tô, anh cũng không dám nghĩ.”

-----Đọc full tại Monkeyd

Loading...