Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình mới và tình cũ - 3

Cập nhật lúc: 2024-09-08 18:21:01
Lượt xem: 2,221

Cái loại giọng điệu chán ghét này, cả đời này tôi cũng không quên được.

 

Những biến chứng sau phẫu thuật khiến tôi đau khổ quá nhiều.

 

Thẩm Hoài Cẩn thường dựa vào cửa sổ, kẹp điếu xì gà chưa châm, bình tĩnh nhìn tôi gầy đi từng chút một.

 

Bác sĩ nói tôi bị thiếu máu. Hắn không tiếc rẻ đồ ăn và dược liệu, đáng tiếc, tôi ăn không vô.

 

Lúc ăn cơm, Hứa Lạc gọi điện thoại tới, đây là chuyện bình thường.

 

Cô ta không có cảm giác an toàn cũng được, cố ý khiêu khích cũng được, một ngày ba bữa, không có ngoại lệ.

 

Lúc Thẩm Hoài Cẩn nghe điện thoại, liền ngồi bên cạnh tôi.

 

Vừa gắp thức ăn cho tôi, vừa đồng ý với Hứa Lạc tuần sau sẽ cùng cô ta đi cưỡi ngựa.

 

Hai tháng, tôi gầy đến mức da bọc xương.

 

Thực sự ta cũng không hiểu hắn đang nghĩ cái gì. Tại sao không cho tôi một chút thời gian vui vẻ?

 

Hoặc là, hắn mất đi người thân nên quá đau đớn, quãng đời còn lại cần có người đến gánh vác, mà tôi chính là người kia.

 

Hai tháng sau, tôi xuất viện.

 

Bị nhốt trong phòng bệnh một thời gian dài, làn da của tôi trở nên trắng nhợt.

 

Chân vẫn cần phải từ từ phục hồi.

 

Tôi có một chiếc xe lăn điện.

 

Thẩm Hoài Cẩn lại khôi phục cuộc sống bận rộn, giống như là cố ý làm nhục tôi, hôm nay trên tin tức, thường xuyên xuất hiện scandal giữa hắn và Hứa Lạc.

 

Tôi nhìn tin tức trên màn hình lớn ở hành lang bệnh viện đến xuất thần, y tá kéo suy nghĩ của tôi trở lại.

 

“Cô Khương, có thể thăm bệnh rồi.”

 

“Được, cảm ơn.”

 

Tôi xoay xe lăn, đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.

 

Rèm che ánh sáng lặng lẽ khép lại. Thím Hai nhìn tôi một cái, tiếp tục tựa vào cửa sổ, đan áo len cho Tiểu Cần.

 

Tôi đi tới bên cạnh Tiểu Cần, cầm tay chị ấy, nói: “Chị họ, em tới thăm chị.”

 

Ngày xưa, chị họ thương tôi nhất. Bất cứ thứ gì ngon, vui, luôn được ưu tiên cho tôi. Chị ấy là người tôi có thể liều mạng bảo vệ. Cho nên nhiều năm như vậy nhưng tôi chưa từng từ chối yêu cầu của thím Hai.

 

Các thiết bị bên cạnh giường đang kêu tích tắc. Tôi cảm nhận được nhiệt độ ở đầu ngón tay của chị ấy, chớp chớp đôi mắt chua xót.

 

Muốn nói gì đó, nhưng dường như cũng không có gì mới mẻ để nói.

“Hết giờ rồi, đi thôi.” Thím Hai buông áo len xuống, không kiên nhẫn thúc giục.

 

Khoảnh khắc sắp rút tay ra, tôi đột nhiên ngây ngẩn cả người.

 

“Nửa giờ, đừng được voi đòi tiên.”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thím Hai: “Hình như... chị họ cử động...”

 

“Cử động?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tinh-moi-va-tinh-cu/3.html.]

 

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, không thể tin được quay đầu lại nhìn chằm chằm đầu ngón tay bị chị nắm lấy, nín thở.

 

Thím Hai biến sắc, mừng đến phát điên, tông cửa đi ra: “Bác sĩ, con gái tôi tỉnh rồi!”

 

Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và chị họ.

 

Một chùm ánh sáng vừa vặn chiếu vào hàng lông mi của chị, nhẹ nhàng run rẩy vài cái, Tiểu Cần mở mắt.

 

Tôi kích động đến nói năng lộn xộn: “Tiểu Cần, chị... tôi...”

 

Tầm mắt Tiểu Cần chậm rãi rơi trên mặt tôi, một giọt nước mắt từ khóe mắt chị ấy lăn xuống.

 

Chị giật giật đôi môi khô khốc, dường như đang nói chuyện.

 

Tôi cố gắng tới gần: “Chị từ từ nói... Em nghe...”

 

Môi chị ấy gấp gáp khép lại, nói: “A Huyến, xin lỗi...”

 

Sau đó, tôi bị bác sĩ, y tá và thím Hai chen chúc đầy về phía sau.

 

Tôi ngồi trên xe lăn, ngơ ngác nhìn bức tường trống trơn.

 

Câu nói cuối cùng của Tiểu Cần quanh quẩn trong đầu.

 

Chị ấy nói: “Là cha chị lái xe...”

 

6

 

Ba năm, tôi đã từng vô số lần hy vọng, ngày đó là tôi c.h.ế.t thay tất cả mọi người. Cuối cùng, tôi cũng là nạn nhân.

 

Lúc ra khỏi bệnh viện, trời đổ mưa phùn.

 

Tôi cúi đầu gõ số điện thoại, nhưng nó cứ trống rỗng mấy lần rồi tôi mới gọi cho Thẩm Hoài Cẩn.

 

Sau vài tiếng đơn giản, đầu dây bên kia diện bắt máy. Là Hứa Lạc.

 

“... Anh ấy đang tắm, có việc có thể nói với tôi.” Giọng cô ta kiêu căng, cũng không che giấu sự đắc ý của mình.

 

Dường như để chứng minh lời nói của cô ta, tôi nghen ở đầu bên kia truyền đến tiếng nước ào ào.

 

Tôi im lặng một lúc, cảm thấy thật ra đây là tin tốt đối với cô ta.

 

“Hứa Lạc, tôi muốn ly hôn với hắn, phiền cô nói với hắn một tiếng, cho tôi một cái hẹn.”

 

Thẩm Hoài Cẩn chiếm cứ quá nhiều ký ức nửa đời trước của tôi, từ thời kỳ trưởng thành không kiêng nể gì mà thích, đến tình yêu nồng nhiệt sau khi trưởng thành, rồi đến mang lòng áy náy, cam tâm tình nguyện chịu đựng sự tra tấn, dường như đã qua quá lâu rồi. Đã đến lúc phải rời đi.

 

“Không cần đâu,” Ngữ khí cô ta nhẹ nhàng: “Cô có ly hôn hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của tôi trong lòng anh ấy.”

 

“Hứa Lạc, lúc chúng tôi kết hôn, không có công chứng tài sản.”

 

“Có ý gì?”

 

“Nói cách khác, tất cả những gì Thẩm Hoài Cẩn cho cô,  tôi đều có thể lấy lại hợp pháp.”

 

Hứa Lạc dừng lại, cười khẩy: “Cô dựa vào cái gì? Một con ch.ó vẫy đuôi cầu xin sự thương xót mà thôi.”

 

“Dựa vào việc tôi là vợ của hắn”, tôi gạt mái tóc đen ướt sũng: “Cho dù hắn đã cưới một con chó, thì con ch.ó này cũng có thể cho cô hai bàn tay trắng. Cho nên, xin hãy truyền đạt ý của tôi cho Thẩm Hoài Cẩn, tôi và hắn thuận lợi ly hôn, chuyện của cô, tôi không truy cứu.”

 

Hứa Lạc cúp điện thoại.

Loading...