Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Trà - Chương 31:

Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:20:18
Lượt xem: 575

Phu tử phản ứng nhanh chóng kéo ta né tránh luồng yêu khí kia, sau đó chúng ta cùng chạy vào trong hang.

Cảnh tượng trong hang hoàn toàn khác với vẻ yên bình bên ngoài, đá bên trong không ngừng rơi xuống, yêu khí mãnh liệt gần như khiến lồng n.g.ự.c ta muốn nổ tung.

Ta chạy lên phía trước, nhìn thấy Lâm Lâm, bộ cẩm bào màu đen đã trở nên tối sầm, rách rưới khắp nơi, đuôi mắt, khóe môi, khắp nơi đều là ma/u, mồ hôi trên trán làm ướt tóc tai rối bù của hắn.

Ta chưa từng nhìn thấy Lâm Lâm như vậy, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, thanh “Thị Kích” trong tay hắn đ.â.m vào tim Chúc Nguy, tay kia nắm chặt chuôi kiếm, mặc kệ Chúc Nguy tấn công thế nào, cũng không hề nhúc nhích.

Từng đợt sóng khí khuếch tán khiến chúng ta không thể tiến lên được. Gân xanh trên trán Lâm Lâm càng thêm rõ ràng, một tiếng gầm rú phát ra từ cổ họng hắn, cuối cùng, dưới ánh mắt khó tin của Chúc Nguy, “Thị Kích” hoàn toàn xuyên qua cơ thể nàng ta, đóng đinh nàng ta lên vách đá.

51.

Chắc là biết chúng ta đã trở về, hắn quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực như muốn nhỏ ma/u, tức giận gầm lên: “Liễu Cố An!!!”

Giọng nói vừa dứt, hắn đột nhiên phun ra một ngụm ma/u lớn, ma/u tươi như một đóa hoa nở rộ.

Ta không chút do dự bay vọt qua, không ngờ hắn lại trực tiếp vung tay tạo ra một kết giới.

Xuyên qua kết giới trong suốt kia, ta nhìn thấy mắt Lâm Lâm long lanh nước, hắn ôm n.g.ự.c chậm rãi đi tới, đột nhiên loạng choạng một cái, quỳ một gối xuống đất.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ta cũng ngồi xổm xuống đập vào kết giới, vừa khóc vừa cầu xin hắn: “Lâm Lâm, đừng, Lâm Lâm, ta cầu xin ngươi, Lâm Lâm…”

Tại sao, tại sao lại luôn như vậy, lúc ở Thương Sơn là như vậy, bây giờ ở đây vẫn là như thế.

Ma/u tươi không ngừng trào ra từ miệng hắn, hắn há miệng, giọng nói khàn đặc: “Tiểu, Tiểu Trà, ta, ta…”

Ta không ngừng lắc đầu, cái gì cũng không nghe lọt tai: “Đừng, đừng, ta không muốn nghe——”

Đột nhiên, kết giới kia bắt đầu rung động dữ dội, ta ngây ngốc nhìn, thì ra là phu tử cầm kiếm c.h.é.m kết giới từ trên xuống dưới.

Thanh kiếm trong tay phu tử, chính là thanh kiếm gãy của Lâm Lâm lúc trước, hắn múa kiếm phá vỡ kết giới, đứng ngược gió, vạt áo bay phần phật.

Thấy kết giới biến mất, ta lập tức chạy đến trước mặt Lâm Lâm, còn chưa kịp nói gì, phu tử đã đi tới đỡ Lâm Lâm dậy.

“Hừ, hắc hắc hắc…” Chúc Nguy bị “Thị Kích” đóng đinh trên vách đá thế mà vẫn chưa ch/3t, nàng ta cười lớn: “Trận pháp này vốn là bố trí dành riêng cho ngươi, hôm nay, các ngươi đừng hòng rời khỏi đây! Cùng ch/3t đi, cùng ch/3t đi… Ha ha ha…”

Giọng nói nàng ta vừa dứt, mặt đất liền bắt đầu rung chuyển dữ dội, phu tử bình tĩnh ném thanh kiếm gãy trong tay về phía Chúc Nguy, đ.â.m thẳng vào cổ nàng ta, ma/u tươi phun trào.

Ta nhìn phu tử, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhìn ta thật sâu.

Trong đầu đột nhiên lóe lên gì đó, ta còn chưa kịp nắm bắt, đã thấy hắn vung tay đẩy chúng ta ra khỏi cửa hang, gần như trong nháy mắt, cửa hang bị phong ấn, phát ra một tiếng nổ lớn.

“Đừng——” Lâm Lâm kéo ta ôm chặt vào lòng.

Chấn động mạnh khiến linh hồn ta gần như thoát khỏi cơ thể, không biết qua bao lâu, xung quanh mới trở lại yên tĩnh, Lâm Lâm vẫn còn ghé vào người ta, đã sớm ngất đi, nhưng hai tay vẫn vững vàng bảo vệ ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tieu-tra/chuong-31.html.]

Ta mở mắt ra, nằm trên mặt đất, mặc cho những ký ức kia không ngừng ùa vào đầu óc ta.

52.

Ta tên là Tiểu Trà, mẫu thân ta là yêu tinh lợi hại nhất Yêu Yêu trấn, phụ thân ta là thượng thần lợi hại nhất trên trời.

Nhưng mà dù là trên trời hay là nhân gian dường như đều không dung nạp được chúng ta.

Yêu quái ở nhân gian, muốn luyện ta thành Hóa Thần Đan, thần tiên trên trời, muốn bắt phụ thân ta về trừng phạt.

Phụ thân ta chưa từng bỏ rơi ta và mẫu thân, chỉ là lúc bảo vệ ta và mẫu thân, người vẫn bị một đám thượng thần trên trời liên thủ bắt đi.

Sau khi phụ thân bị bắt đi, ta theo mẫu thân ẩn náu ở Yêu Yêu trấn, mẫu thân gửi ta ở nhà một tỷ tỷ tên là “Thiên La”, một mình ngày đêm canh giữ kết giới của Yêu Yêu trấn.

Từ khi có ký ức ta đã được Thiên La tỷ tỷ dạy dỗ, không được sử dụng yêu lực của mình.

Dần dần lớn lên, ta càng lúc càng thích Thiên La tỷ tỷ xinh đẹp kia, sau đó, nàng ta dẫn ta cùng nhau đến trường học.

Ta quen biết phu tử tên là “Liễu Cố An”.

Tiếc là, ta vốn không phải là yêu quái thông minh, đáng sợ là ta vừa nghe thấy hắn cầm sách đọc, liền buồn ngủ.

Mỗi khi như vậy, hắn đều sẽ gọi ta dậy trình bày, ta làm sao biết, ta căn bản không có nghe, nhìn đôi mắt ôn nhu kia, ta liền cầu cứu Thiên La tỷ tỷ.

Nhưng Thiên La tỷ tỷ cũng chỉ mỉm cười nhỏ giọng nói: “Tiểu Trà, muội tự cầu phúc đi.”

Ta ủ rũ, nói với vẻ thản nhiên như sắp ch/3t: “Ta không biết!”

Tiếng cười trong trẻo truyền đến từ người đang cầm sách kia: “Tiểu Trà cô nương, chỉ có ngươi, mỗi lần nói không biết đều nói một cách hùng hồn như vậy.”

Sau đó, ta liền bắt đầu tìm đủ mọi cách để trốn tránh việc đến trường học, may mà Thiên La tỷ tỷ chiều theo ta, ta mới tránh được vô số lần mất mặt.

Những ngày không đến trường học, ta hoặc là dẫn đám tiểu yêu trốn học khác đi chơi, hoặc là đi thăm mẫu thân mà ta gặp mặt ít đến đáng thương.

Không phải là ta không đi, mà là ta đi rồi cũng không gặp được, chỉ có thể gặp bà tiên đào canh giữ ngoài cửa, mẫu thân ta vĩnh viễn đều ngồi trong phòng đóng chặt cửa.

Mỗi lần đi qua, ta đều ngồi ngoài cửa rất lâu, bà tiên đào luôn kiên nhẫn kể cho ta nghe những câu chuyện về mẫu thân và phụ thân ta.

Ví dụ như, mẫu thân ta nhiều lần cứu Yêu Yêu trấn thoát khỏi nguy hiểm, mẫu thân và phụ thân ta quen biết nhau như thế nào, yêu nhau như thế nào, lại chia lìa như thế nào, hoặc là, phụ thân ta anh tuấn, ôn nhu, có trách nhiệm như thế nào.

Tiếc là, ta đã sớm không nhớ rõ gương mặt của phụ thân, ngay cả gương mặt mẫu thân, cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Nhưng có một chuyện, đã khắc sâu vào trong linh hồn, mẫu thân và phụ thân ta, bọn họ yêu thương ta.

Sau đó, phu tử luôn đến sân nhà ta đưa sách, nhưng hắn chưa từng nói một lời trách móc nào cả.

Loading...