Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Trà - Chương 21:

Cập nhật lúc: 2024-05-24 21:20:06
Lượt xem: 568

Ta cầm bản đồ cẩn thận tìm đường, luôn cảm thấy đi theo con đường trên bản đồ này có chút khó khăn, nếu so sánh kỹ càng, bản đồ này và con đường thực tế thậm chí có chút không giống nhau.

Len lén liếc nhìn hai người phía sau, lại nhìn cảnh tượng âm u trước mặt, ta cắn răng đi về phía trước.

Trời như tối sầm lại, ánh sáng trong rừng càng lúc càng mờ ảo, mãi cho đến khi đi lòng vòng ba vòng ở một bãi đất trống, ta mới ý thức được vấn đề.

Ta cầm bản đồ cứng đờ đứng im, nhỏ giọng hỏi: “Chúng, chúng ta có phải đã đi lòng vòng ở đây ba vòng rồi không?”

Vai đột nhiên bị một bàn tay túm lấy, ta run lên suýt chút nữa thì hét lên, nín thở, bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Lâm: “Tiểu Trà, bản đồ… của ngươi cầm ngược rồi.”

Ta ngây người, nghiêng đầu nhìn phu tử, chỉ thấy phu tử vẻ mặt bất lực.

Xoay người lại, ta nhìn bản đồ, ừm… được rồi, chỉ cần ta không lúng túng.

“Ban đêm không nên đi đường, tối nay cứ nghỉ ngơi ở đây đã!” Phu tử sải bước nhìn xung quanh.

Lâm Lâm rút bản đồ trong tay ta, vận công bay lên cây, một lúc sau hắn nhảy xuống, cúi đầu nhìn ta cười như không cười: “Tuy bản đồ cầm ngược, nhưng dù sao cũng đi về phía đỉnh núi.”

Ta cắn môi hung dữ nhìn Lâm Lâm, cảm thấy mình bị sỉ nhục nghiêm trọng.

Nhìn xung quanh, ta chọn một chỗ liền đi qua. Nói cũng lạ, khu rừng này tuy bị sương mù bao phủ, nhưng những ngôi sao trên trời lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Phu tử ngồi thiền tu luyện cách đó không xa, ta nằm trên áo choàng của Lâm Lâm, nhìn những ngôi sao đang lấp lánh.

Lâm Lâm ngồi bên cạnh ta dựa vào gốc cây, một tay đặt lên đầu gối, im lặng chỉ còn tiếng hít thở.

Bên tai mơ hồ có tiếng côn trùng kêu, trong lúc mơ màng, giống như vẫn còn ở Yêu Yêu trấn: “Haiz, thật tốt, sắp lấy được Vạn Cốt Vẫn rồi.” Ta vui vẻ nhắm mắt lại.

Đang định ngủ thì Lâm Lâm đột nhiên lên tiếng: “Kỳ thật ngươi không có người thân ở phương xa đúng không?”

Thời gian đã qua lâu lắm rồi, hẳn là đã qua rất lâu rồi! Nhưng tại sao ta vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy?

“Ta định đi thăm người thân ở phương xa, hôm nay liền khởi hành.”

“Người thân ở phương xa? Người thân của ngươi chẳng phải là đám tiểu yêu tinh ở Yêu Yêu trấn sao? Còn người thân nào nữa?”

“Ừm... ở phương nam ta còn có một, còn có một người tỷ tỷ.”

Cho nên, Lâm Lâm hắn vẫn luôn biết, hắn biết ta muốn đuổi hắn đi.

34.

Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, ta bò dậy ngồi xổm trước mặt Lâm Lâm, chột dạ vô cùng: “Ờ, Lâm Lâm, cái đó, ta, ta…”

“Ta có chỗ nào kém hơn Liễu Cố An?” Hắn nhàn nhạt hỏi, không có chút ngữ khí chất vấn nào, như chỉ đang tìm kiếm một đáp án đã băn khoăn từ lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tieu-tra/chuong-21.html.]

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ta khẽ cong ngón tay, nắm vạt váy, nghiêm túc nói với hắn: “Lâm Lâm, ngươi không kém hơn phu tử, ngươi và phu tử, đều tốt như nhau.”

Như đã biết ta sẽ trả lời như vậy, Lâm Lâm khẽ cười một tiếng, hơi ngẩng đầu nhìn trời: “Tiểu Trà, ngươi biết tuổi thọ của con người là bao lâu không?”

Bên tai có một khoảnh khắc không nghe thấy âm thanh gì, sau đó lại khôi phục tiếng côn trùng kêu râm ran, ta ngây ngốc nhìn Lâm Lâm: “Con người… ta, ta không biết.”

Lâm Lâm cúi đầu, ta nhìn thấy hai Tiểu Trà nhỏ xíu trong mắt hắn, nghe hắn nói: “Con người, tám mươi năm, hẳn là rất lâu rồi nhỉ!”

Tám mươi năm, tám mươi năm… Ta thế mà lại theo bản năng bắt đầu nghĩ xem Lâm Lâm đã sống được bao nhiêu năm rồi.

Gương mặt nghiêng của thiếu niên dưới màn đêm mờ ảo trông đặc biệt lạnh lùng, ta như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ câu nào, bởi vậy cứ thế mà lặng lẽ nhìn hắn.

Lâm Lâm đột nhiên đưa tay nhéo nhéo mặt ta, tiến sát lại cười nói: “Thật sự không thể không thích hắn sao?”

Không có lời nào muốn buột miệng nói ra, đầu óc đột nhiên hơi đau, ta nhíu mày nhắm mắt lại, trong đầu lại nhanh chóng hiện lên những hình ảnh khác nhau, và vài bóng người, còn chưa kịp nắm bắt, đã biến mất.

Mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Lâm lại dựa vào gốc cây, lặng lẽ nhìn ta, sau đó chuyển sang nhìn phu tử, nhẹ giọng nói: “Liễu Cố An hắn…”

“Hửm?” Ta còn có chút choáng váng, nhìn hắn, lại nhìn phu tử.

Lâm Lâm nghiêng nghiêng đầu cong đuôi mắt nhìn ta, tiếp tục nói: “… có lẽ là thích ngươi.”

Tim ta thắt lại, khô khốc đáp: “… Thật sao?” Nhưng ta…”

Rất lâu sau, ta cúi đầu nói: “Lâm Lâm, ta… trong đầu ta luôn hiện lên vài hình ảnh và bóng người vừa xa lạ vừa quen thuộc.”

Ta nghe thấy Lâm Lâm “ừ” một tiếng, hắn nói: “Ta đoán… nhất định là bóng dáng của Liễu Cố An, nói không chừng là chuyện mấy trăm năm trước rồi, lâu như vậy, quên cũng là chuyện bình thường.”

Tuy nói vậy, nhưng luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, còn nữa… Lâm Lâm tối nay cũng rất kỳ lạ, ừm… ta cũng rất kỳ lạ, nhưng nghĩ kỹ lại không nói rõ được chỗ nào không đúng.

“Thì ra hai người đã quen biết nhau mấy trăm năm rồi…” Lâm Lâm đột nhiên cảm khái.

Ta còn chưa nghĩ ra nên nói gì, đã nghe thấy Lâm Lâm nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường.”

Nghĩ một chút, ta cũng cảm thấy nên ngủ, tối nay không nên nói chuyện nhiều, nhất định là do mệt mỏi nhiều ngày, đầu óc ta có chút theo không kịp đầu óc của Lâm Lâm.

Lại nằm xuống áo choàng, vốn tưởng rằng không còn buồn ngủ nữa, ai ngờ đầu vừa chạm đất đã ngủ mất, trong lúc mơ màng, Lâm Lâm hình như đã nói gì đó, cũng có thể là ảo giác của ta.

Không biết ngủ bao lâu, lòng bàn tay hơi ngứa, ta vung tay, lẩm bẩm: “Lâm Lâm đừng nghịch.”

Nhưng mà không bao lâu, lòng bàn tay lại bị cào, thậm chí cả cổ tay cũng bị cào đến ngứa ngáy, ta chống lại cơn buồn ngủ nồng nặc, hé mở một mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy một thứ vừa đen vừa to ở bên cạnh tay ta.

Ta đột nhiên trợn to hai mắt, hét lên, nhào vào lòng Lâm Lâm: “Lâm Lâm, Lâm Lâm——”

Gần như ngay khi ta đứng dậy nhào tới, Lâm Lâm đã đưa tay ôm lấy ta, đồng thời kiếm quang lóe lên, thứ kia đã bị c.h.é.m làm đôi.

Cùng với đó là một tiếng kêu thảm thiết thô bạo.

Loading...