Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Gạo Nếp Từ Trên Trời Rơi Xuống - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-13 16:32:29
Lượt xem: 194

Khi ta và trúc mã đang đi dạo ở hoa viên, đột nhiên xuất hiện một tiểu cô nương, nàng tự xưng là nữ nhi tương lai của ta và trúc mã.

Nàng nói tương lai ta sẽ trở thành hoàng hậu, nhưng lại tư thông với nam nhân bên ngoài, tính tình hay ghen tị, hại c.h.ế.t hoàng tự.

Cho nên, dù bản thân nàng có biến mất, nàng cũng muốn chia rẽ chúng ta.

Ta nhìn nàng cố gắng tác hợp trúc mã của ta với nữ nhân khác, trong lòng ta không khỏi cười lạnh.

Thế nhưng nàng không biết, ta đã thấy toàn bộ mọi chuyện trong giấc mơ.

_________________

"Tiểu gạo nếp từ đâu ra thế? Chẳng lẽ là con rơi của phụ thân chàng?"

Hạt Dẻ Rang Đường

Ta nhìn nữ hài đang ngồi dưới đất khóc lóc một cách nghi ngờ.

Thật khó trách ta lại có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy, vì tiểu cô nương trông rất giống với Triệu Cảnh Nhiên hồi nhỏ.

Đôi mắt tròn tròn, khuôn mặt tròn tròn, thậm chí chỉ có lúm đồng tiền bên má phải, khiến người ta không thể không sinh lòng thân thiết.

Triệu Cảnh Nhiên trầm ngâm: "Có vẻ giống ta thật, nhưng nhìn tuổi của nàng, chỉ khoảng bảy tám tuổi, chắc không phải là con rơi của phụ hoàng bị bỏ rơi ở dân gian đâu?"

Khi ta và Triệu Cảnh Nhiên đang dạo trong vườn, đột nhiên ở chỗ rẽ xuất hiện một nữ hài.

Chúng ta giật mình một cái, không phải vì điều gì khác, mà chỉ vì thân phận của Triệu Cảnh Nhiên quá mức cao quý, hắn là đích tử của hoàng hậu, dù chưa chính thức được phong làm thái tử, nhưng theo luật lệ, chỉ cần hắn không đột nhiên mất trí mà làm chuyện đại nghịch bất đạo, vị trí thái tử chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Tiểu gạo nếp ngẩng đầu, nhìn ta với đôi mắt đẫm lệ, rồi quay đầu nhào vào lòng Triệu Cảnh Nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tieu-gao-nep-tu-tren-troi-roi-xuong/1.html.]

Ta thầm le lưỡi, tiểu cô nương này cũng thật dũng cảm quá chừng.

Dù ta và Triệu Cảnh Nhiên sắp đính hôn, nhưng cũng không đến mức phải ghen với một tiểu cô nương bảy tám tuổi, giờ đây ta chỉ cảm thấy nghi hoặc.

Triệu Cảnh Nhiên cũng giật mình, luống cuống muốn kéo tiểu gạo nếp ra khỏi người mình, nhưng vẫn bị tiếng khóc thét của nàng làm đứng hình tại chỗ.

"Phụ thân, cuối cùng con cũng tìm được người rồi!"

Ta quay phắt đầu nhìn Triệu Cảnh Nhiên, khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng, vừa như xấu hổ vừa như tức giận.

Hắn đột nhiên đứng thẳng người, nghiêm khắc quát: "Rốt cuộc ngươi là ai, ai dạy ngươi nói như vậy!"

Tiểu gạo nếp bị đẩy ngã xuống đất, đôi mắt tròn tròn nhanh chóng ngấn lệ.

Ta có chút không đành lòng, kéo tiểu cô nương dậy và phủi bụi trên người nàng, trách móc Triệu Cảnh Nhiên: "Có lẽ nàng chỉ đang đùa thôi, chàng cần gì phải dữ dằn như vậy."

Triệu Cảnh Nhiên có chút hối hận, nhưng vẫn im lặng đứng bên cạnh.

Ta cầm miếng bánh sơn dược táo đỏ mà ta thích nhất, dụ dỗ tiểu gạo nếp: "Nào, nói cho tỷ tỷ biết, muội tên gì?"

Tiểu gạo nếp mím môi, có chút ấm ức nói: "Ngươi không phải tỷ tỷ của ta, ta tên là Triệu Trường Lạc."

Tay ta cầm miếng bánh táo đỏ run lên một chút, ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Triệu Cảnh Nhiên, cũng thấy sự ngạc nhiên trong mắt hắn.

Triệu là quốc tính (họ) , người dân bình thường dù có mười cái đầu cũng không dám nói mình họ Triệu.

Ta cố giữ bình tĩnh, nhìn tiểu gạo nếp: "Muội nói phụ thân của muội là chàng ấy, vậy mẫu thân của muội là ai?"

Ta và Triệu Cảnh Nhiên nín thở chờ đợi câu trả lời của tiểu cô nương. Nàng có vẻ rất chắc chắn, giơ bàn tay trắng trẻo chỉ vào ta, khẳng định: "Tất nhiên là người rồi! Con giống người thế này, mẫu thân còn không nhìn ra sao?"

Loading...