Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiệm Bánh Bao Nhân "Thịt" - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:47:46
Lượt xem: 1,270

Cảnh sát Trương tiếp lời: “Cái c.h.ế.t của Trần Hương có nhiều điểm đáng ngờ. Con trai bà ấy đã yêu cầu khám nghiệm tử thi, kết quả sẽ sớm có. Mấy ngày tới, cậu cần để ý xung quanh, nếu phát hiện ai khả nghi thì lập tức báo cảnh sát.”

 

 

Tôi gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý.”

 

 

Tiễn cảnh sát Trương đi, tôi ngồi phịch xuống đất.

 

 

Không ngờ con trai Trần Hương lại yêu cầu khám nghiệm tử thi.

 

 

Không ổn rồi, tôi phải đi tìm Trần đồ tể.

 

 

Tôi đóng cửa tiệm và đạp xe đến nhà Trần đồ tể.

 

 

Nhưng đến nơi, tôi thấy cửa nhà anh ta đã khóa.

 

 

Tôi gõ cửa mạnh: “Anh Trần!”

 

 

Không có ai đáp lại.

 

 

Chết tiệt, Trần đồ tể đã chạy mất rồi!

 

 

Ông ta không nên bỏ trốn vào lúc này, như thế sẽ bị cảnh sát để ý ngay.

 

 

Tôi tiếp tục gọi to từ ngoài sân: “Anh Trần, tôi đến mua thịt heo, anh có ở nhà không?”

 

 

Vẫn không có ai trả lời.

 

 

Tôi đành đứng đợi trước cửa.

 

 

Đợi đến tận tối mịt, vẫn không thấy bóng dáng Trần đồ tể.

 

 

Tôi đành quay lại tiệm.

 

 

Nghe tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài, tôi thắc mắc không biết Trần đồ tể có bị bắt không.

 

 

Đúng lúc tôi còn đang hoang mang thì Trần Lượng bước vào tiệm.

 

 

Anh ta cầm theo một cái rổ tre, bên trong có nồi niêu bát đĩa.

 

 

Tôi hỏi: “Lượng, cậu định làm gì thế?”

 

 

Anh ta cười đáp: “Anh Quỳ, tôi sắp chuyển đi rồi, thấy anh tốt bụng nên mấy thứ này tôi tặng anh.”

 

 

Tôi ngạc nhiên: “Sao tự dưng lại muốn chuyển đi?”

 

 

09  

 

 

Nụ cười trên mặt Trần Lượng trở nên gượng gạo, anh ta nói: "Cá và gấu không thể có cả hai, tôi phải đi thôi." Nói xong, anh ta rời đi ngay.

 

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Tối đến, tôi mới biết Lưu Trụ bị bắt, chính Trần Lượng là người báo cảnh sát để nhận tiền thưởng.

 

 

Mọi người trong ngõ đều tụ tập ở đầu ngõ bàn tán về chuyện này.

 

 

Bà Tôn nói: "Thằng ranh con Lưu Trụ, từ nhỏ tôi đã biết nó chẳng phải người tử tế gì."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tiem-banh-bao-nhan-thit/chuong-7.html.]

 

Vợ của Trần Ngũ tiếp lời: "Thật không ngờ, thằng nhãi đó lại dám g.i.ế.c người. Tôi nghe nói bà cụ bị bóp cổ đến chết."

 

 

Bà ta vừa dứt lời, một ông lão tóc bạc đã lên tiếng: "Đáng đời, đó là quả báo của nhà bà ta."

 

 

Người vừa nói là ông Vương, tuổi tác ngang ngửa với bà Trần.

 

 

Mọi người trong ngõ đều nhìn về phía ông.

 

 

Ông Vương rít vài hơi thuốc lào rồi chậm rãi nói: "Mấy năm hạn hán lớn, nhà bà ta làm không ít chuyện thất đức, đây là quả báo."

 

 

Vợ Trần Ngũ mở to mắt, tò mò hỏi: "Ông Vương, nhà bà ta đã làm gì thất đức vậy?"

 

 

Ông Vương ho khan vài tiếng rồi nói: "Ngay cả trẻ con cũng không tha, thật độc ác."

 

 

Vừa nói, ông vừa phe phẩy chiếc quạt.

 

 

Ông Vương vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, chẳng mấy chốc, một chiếc xe cảnh sát tới.

 

 

Dẫn đầu vẫn là cảnh sát Trương.

 

Cảnh sát Trương bước đến trước mặt tôi, nói: "Tôn Quỳ, theo chúng tôi về đồn một chuyến để hợp tác điều tra."

 

 

Ông vừa nói xong, mọi người trong ngõ đều quay sang nhìn tôi.

 

 

Tôi ngớ người vài giây rồi hỏi: "Cảnh sát Trương, tại sao lại muốn đưa tôi về đồn?"

 

 

Cảnh sát Trương cau mày: "Lên xe rồi nói."

 

 

Tôi bị đưa lên xe cảnh sát.

 

 

Trên đường đến đồn, tôi không kìm được mà hỏi: "Cảnh sát Trương, tại sao các ông lại đưa tôi về đồn?"

 

 

Cảnh sát Trương nói: "Báo cáo khám nghiệm tử thi đã có, Trần Hương thực sự bị Lưu Trụ siết cổ chết. Nhưng trong dạ dày của bà ta có phát hiện thịt người. Theo như chúng tôi biết, hôm đó, Trần Hương chỉ đến nhà cậu ăn bánh bao thịt."

 

 

Tôi sững sờ vài giây: "Các ông nghi ngờ tôi bán bánh bao thịt người sao?"

 

 

Cảnh sát Trương không nói gì.

 

 

Tôi nói: "Không thể nào! Tôi bán thịt heo! Thịt đều mua từ nhà Trần đồ tể, hàng tươi mới cả."

 

 

Cảnh sát Trương nói: "Cậu đừng kích động, vụ án vẫn đang được điều tra. Ngoài ra, chúng tôi còn phát hiện những mảnh xương nhỏ trong dạ dày Trần Hương, thuộc về xương người."

 

 

Tôi nói: "Trần Hương sống một mình, ai mà biết bà ta có ăn gì ở nhà không? Sao lại nghi ngờ đến tôi?"

 

 

Cảnh sát Trương đáp: "Trần Ngũ đã mất tích mấy ngày rồi, theo tôi biết, con trai ông ta cũng không thấy tăm hơi đâu, mà cậu lại từng cãi nhau với anh ta."

 

 

Tôi nói: "Cảnh sát à, nếu các ông không tin, có thể đến nhà tôi lục soát, tôi thực sự bị oan, tôi không bán thịt người."

 

 

Vừa dứt lời, chúng tôi đã đến đồn cảnh sát.

 

 

Tôi bị đưa vào phòng thẩm vấn, có vài người thay phiên hỏi cung.

 

 

Cảnh sát Trương hỏi: "Tôn Quỳ, cậu khai thật đi, cậu có biết mình bán thịt người không?"

 

Loading...