Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thượng Công Chúa - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-03 09:50:57
Lượt xem: 245

6.

Phụ Hoàng đối với việc nửa đêm ta xông vào phủ thừa tướng nhìn lén Mộ Hành Chi vô cùng tức giận, thậm chí là đau lòng nhức óc luôn.

“ Con học cũng nhanh đấy nhỉ, biết tìm ngóc ngách để làm chuyện xấu rồi cơ đấy. Nhưng dù sao thì con cũng đừng để bị bắt chứ hả . Nếu hôm nay còn còn sống ch//ết không chịu gả thì Mộ Hành Chi hắn biết trốn đi đâu đây ? Hắn còn mặt mũi nào làm người nữa ? Chi bằng cứ trực tiếp c.h.é.m đầu hắn đi !”

Ta cúi đầu ủ rũ, không còm muốn giải thích nữa : “...... Con gả, con gả cho hắn là được chứ gì."

Phụ hoàng ậm ừ, đối với sự thỏa hiệp của ta cũng xem như khá hài lòng.

Ta nhân cơ hội này hỏi về tung tích của Mộ Đa Thọ.

Phụ hoàng qua loa nói : “ Mộ Đa Thọ ch//ết rồi.”

Ta hốt hoảng ngẩn đầu lên : “ Cái gì?”

Phụ hoàng nói Mộ Đa Thọ ch//ết rồi, mười năm trước đã ch//ết rồi.

Mười năm trước.

Sau khi ta và huynh ấy chia tay không lâu, thì huynh ấy ch//ết.

Hai vai ta bỗng như mất hết sức lực, ánh mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn, miệng lẩm bẩm :

“ Đa Thọ ch//ết rồi....Huynh ấy đã cho ta mượn tuổi thọ của huynh ấy.... là vì ta mà....”

“ Mộ Đa Thọ trượt chân rơi xuống nước mà ch//ết, với con có quan hệ gì đâu ?” Phụ hoàng cau mày.

Ta không biết cái ch//ết của Đa Thọ có liên quan gì đến ta hay không,

Ta chỉ biết, Đa Thọ ch//ết rồi.

Ta nhớ đến tuổi thơ có huynh ấy bên cạnh bầu bạn ngày đêm, nhớ đến lời hứa cùng huynh ấy đồng sinh cộng tử.

Đến cuối cùng huynh ấy lại làm trái lời hứa, đi trước một bước. Hay là lời hứa này căn bản không thể làm đáp số........

Ta vẫn còn nhớ ở trong  Phụng Tiên điện, khi ta nói muốn cùng với huynh ấy sống ch//ết không rời, trong mắt huynh ấy chứa đầy những gợn sóng dịu dàng.

Dưới mặt hồ phẳng lặng là những cột sóng dâng cao.

Trở lại Phượng Nghi cung, ta lựng lẽ đến ngồi dưới gốc lê trong sân.

Đầu xuân, hoa lê nở trắng cây, cánh hoa bị gió thổi tung, trải khắp mặt đất.

Mộ Đa Thọ thích nơi này nhất, thường kéo ta đến đây đứng xem cả nửa canh giờ.

Đợi đến khi hoa lê rơi đầy mặt đất, huynh ấy nói với ta, chúng ta nhât định phải sống thật lâu, tóc bạc giống như hoa lê bây giờ, sống lâu trăm tuổi.

“ Cái gì mà sống lâu trăm tuổi ,” ta nghẹn ngào nhìn cây lê : “ Tất cả đều là giả dối, là lừa người.”

Hoa lê không hiểu lòng người, năm qua năm tới lại nở hoa, năm qua năm tới hoa rơi đầy đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thuong-cong-chua/chuong-5.html.]

Nhưng Đa Thọ của ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.

7.

Hôn sự của ta và Mộ Hành Chi cuối cùng cũng quyết định xong.

Phụ hoàng hạ chỉ, ngày mùng 3 tháng 3, chỉ hôn cho Mộ Hành Chi và Thượng công chúa.

Khâm điểm Mộ Hành Chi làm phò mã, đề bạt làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh.

Ta vì biết được chuyện Đa Thọ ch//ết, nên cả ngày rầu rĩ không vui, nhưng ta cũng hiểu, những điều này không có liên quan gì đến Mộ Hành Chi.

Nói cho cùng thì Mộ Hành Chi vô tội.

Thậm chí còn vì ta mà bị tồn hại.

Dù ta có buồn đến đâu thì cũng không nên làm ảnh hưởng đến cọc hôn sự này.

Đạo lý thì ta đều hiểu hết đấym nhưng có một số chuyện vẫn phải làm rõ.

Đa Thọ đã ch//ết, thế còn bức mật thư kia là chuyện gì đây ?

Ta nghĩ mãi không ra, đang định lấy lá thư ra xem thì phát hiện bên trong túi trước n.g.ự.c rỗng tuếch.

Không thấy lá thư đâu nữa hết !

Vậy là có kẻ đã lợi dụng danh nghĩa của Đa Thọ để dụ ta quay về kinh thành, trên lá thư có huy hiệu của Mộ Thị.

Vì để đều tra chuyện này, nửa đêm ta đã lẻn vào phủ Thừa tướng lần thứ hai.

Trên mái nhà của thư phòng chính viện, một miếng ngói màu xanh lá cây đã được dỡ bỏ.

Đèn trong thư phòng sáng rực, mơ hồ nghe thấy vài tiếng ho.

“ Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là đến ngày con hỏi cưới Thượng công chúa rồi, Nếu cảm thấy không khỏe thì nên ngâm mình trong suối nước nóng thường xuyên hơn."

Trà Đào Cam Sả

Mộ thừa tướng chắp tay sau lưng, trầm giọng nói : “ Vạn nhất bị công chúa biết con bị phong hàn, sợ là cô ấy sẽ không thích con đâu.”

“ Phụ thân yên tâm.” Giọng nói của Mộ Hành Chi vừa ấm lại chó chút khàn khàn, “ Con vì Thượng công chúa mà trù tính nhiều năm như vậy, sẽ không phát sinh biến cố gì nữa đâu.”

Mộ Thừa tướng gật đầu, hỏi : “ Bức thư kia đã đốt đi chưa?”

Mộ Hành Chi bình tĩnh nói: “ Giá trị cuối cùng của Mộ Đa Thọ chính là đùng để dụ nàng ấy hồi kinh. Bây giờ mục đích đã đạt được, việc còn lại con sẽ tự mình lo liệu.”

Mộ thừa tướng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “ Sính Đình công chúa là đích nữ duy nhất của bệ hạ và nguyên hoàng hậu. Nhà ngoại cô ta lại có dính dáng với Tần Vương phủ  Bắc Cảnh. Con phải đối xử thật tốt với cô ta, chỉ cần dỗ cho cô ta vui vẻ, thì nửa giang sơn này xem như đều thuộc về con rồi.”

Lông mi Mộ Hành Chi hơi cụp xuống, dưới ánh nến, ánh mắt u ám : “ Vâng, phụ thân.”

Ta nhẹ nhàng lợp lại mấy viên ngói, ngồi trên mái nhà hóng gió đêm.

Khi sắc trời vừa sáng,  ta đứng dậy.

Ánh mắt lạnh lẽo, bặm môi đứng nhìn mặt trời mọc.

Loading...