Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thục Nhân - Chương 17 - END

Cập nhật lúc: 2024-09-09 22:12:11
Lượt xem: 289

Tuyết rơi dày hơn.

Phủ đầy những con đường trong cung.

Chu Dư đang đợi ta bên ngoài.

"Đường trơn." Hắn cúi xuống, "Để ta cõng nàng."

Ta trèo lên lưng hắn.

Thực ra hắn rất gầy, gần đây vừa mới ốm một trận.

Nhưng thực sự, tôi không muốn tự mình đi bộ. #trasuatiensinh

Lưng của hắn cũng không quá ấm áp, chỉ có phần cổ tỏa ra chút hơi ấm.

Nhưng ta vẫn dựa vào đó.

Có lẽ bởi vì những ngày này chúng ta phối hợp ăn ý, có lẽ bởi vì hắn chưa từng hỏi tôi một câu "tại sao".

Vô tình ta đã rơi vài giọt nước mắt.

Hắn đột nhiên thở dài: "nàng cũng không phải không có ai yêu."

"Ta kiếm những đồng tiền đó, chỉ để nàng làm hoàng hậu, để quốc khố đầy đủ, ổn định hơn không?"

Ta ngay lập tức nhảy xuống khỏi lưng hắn.

"Này, mục đích đã đạt được rồi, còn muốn dùng tình cảm với ta sao?"

Trà Sữa Tiên Sinh

"Muốn làm ta động lòng?"

"Ừm..." Chu Dư sờ mũi, "Bị phát hiện rồi."

Ngày Chu Dư lên ngôi, hắn chia quốc ấn làm hai.

Theo thỏa thuận, chúng ta cùng quản lý đất nước, cùng bàn quốc sự.

Nhưng dường như ta đã nhìn hân.

Hắn không có vẻ thích thú với việc làm hoàng đế.

Ban đầu hắn khiêm tốn nói rằng mình không đủ sức khỏe, đề bạt cha ta làm nhiếp chính vương, giao hầu hết công việc cho ông.

Sau đó, hắn thẳng thừng ném nửa quốc ấn còn lại cho ta.

Ta thì thích bàn bạc với anh.

Nói chuyện với người thông minh, rất vui vẻ.

Nửa năm sau, ta mang thai.

Hắn càng ít quan tâm đến triều chính, thường thì ta ở đâu, hắn ở đó.

Hỏi hắn thì hắn nói có cha vợ ở đây, yên tâm đi.

Chậc, trước đây ta còn nói hắn "tiến bộ".

Đứa trẻ sinh ra thuận lợi, là một hoàng tử.

Chu Dư rất vui, cả ngày ôm hài tử không buông.

Muốn phong ngay làm thái tử.

Ta tự nhiên nghĩ đến Chu Hằng, lắc đầu.

Năm sau, ta muốn mở rộng hậu cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/thuc-nhan-pamc/chuong-17-end.html.]

Con cái không thể chỉ mình ta sinh chứ?

Chu Dư lại từ chối.

"Nói là cơ thể ta yếu là được." Anh nói.

Không phải, với sức lực của hắn ngay cả khi ốm cũng muốn, lại nói cơ thể yếu?

Hắn không đồng ý cũng không sao, dù sao...

Kết quả, quay đầu lại ta phát hiện nửa quốc ấn mà hắn đưa cho tôi, lại bị hắn lấy đi.

Năm thứ ba, nhi tử biết đi, biết nói rồi.

Trong cung dần dần có thêm nhiều tiếng cười vui.

Ta bắt đầu đẩy Chu Dư đi lên triều.

Cha ta già rồi, làm sao chịu nổi việc gì cũng phải qua tay ông?

Ta muốn nửa quốc ấn, thực ra cũng không phải vì hứng thú với triều chính.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Đến năm thứ tư, ta lại mang thai.

Thời gian dường như chưa từng trôi qua nhanh như vậy.

Thỉnh thoảng Chu Dư hỏi tôi: "Ta còn bao nhiêu năm để sống?"

Xem đi, người này tinh ranh thật.

Không hỏi, không có nghĩa là không đoán được những điều bất thường của tôi.

Hắn hỏi, ta liền trả lời: "Chỉ còn ngày mai thôi."

"Mau lên, chờ chàng không còn, ta sẽ lấy tiền của chàng, nuôi cả cung nam sủng."

"Chàng biết đấy, ta là người không biết giữ đạo làm thê đâu."

Năm thứ năm, đứa con thứ hai ra đời, là một công chúa nhỏ.

Chu Dư mặt mày rạng rỡ, lại nói không lập hoàng thái tử, hay là lập hoàng thái nữ?

Ta không muốn để ý đến hắn.

Năm thứ năm, Chu Dư hai mươi lăm tuổi.

Thực ra đã sống hơn một năm so với kiếp trước.

Ta không ngờ mình không bực tức.

Rốt cuộc, kế hoạch ban đầu của ta là bỏ cha giữ con.

Chu Dư loại không cần ta đích thân ra tay này, thật là thích hợp.

Năm thứ năm, Chu Du đưa ta đi ngắm mặt trời mọc.

Khoảnh khắc ánh sáng rực rỡ xuyên qua đám mây, cả thành thượng kinh bình yên, an lành.

Khi xuống núi, ta lặng lẽ nắm lấy tay áo của hắn.

Thời gian yên bình.

Không cần biết dài ngắn, chỉ cần trân trọng từng phút giây.

HẾT

Loading...